Bài phỏng vấn của Revo trên AnisongMate vol 1 (03/09/2011)
*Nguồn bản dịch tiếng Anh: Defade
-Sử dụng lời ca, nhạc cụ, các hiệu ứng âm thanh…đa dạng các phân loại âm thanh để dệt lên những câu chuyện, Sound Horizon có một phong cách độc nhất ‘Nhạc Truyện’. Nhưng với tư cách là thành viên chủ đạo, Sound Horizon trong mắt anh là như thế nào, Revo?
Revo: Một nhóm những người có thể bộc lộ được bất cứ điều gì mà Revo muốn truyền tải cùng tập hợp lại…đại khái là như thế. Nhưng ban đầu, nó không hoàn toàn chỉ là nhạc có lời. Ngày trước, tôi đơn thuần chỉ sáng tác những bản nhạc BGM. Sau đó tôi thêm vào chúng những đoạn thơ, những thứ có vẻ nhiều hơn là vài dòng giải thích đơn giản.
-Vậy như thế nào mà ban nhạc đã đạt tới hình hài hiện tại?
Revo: Tôi thích loại âm nhạc mang tới nhiều cảnh tượng đến cho tâm trí, nên tôi đã muốn tự viết loại nhạc như thế. Nói cách khác, nó giống như khi ta đặt vài bức ảnh của cùng một khoảnh khắc cạnh nhau, và diễn tả từng bức trong số chúng với âm nhạc và những đoạn thơ tương ứng. Sau cùng thì, tôi cảm thấy rằng mình muốn tạo lên “phim nhạc” thay vì “ảnh nhạc”. Như vậy, nếu tôi muốn diễn tả tính chuyển tiếp của những bức ảnh đó – khiến cho câu chuyện có tính liên tục như ảnh hoạt họa – với âm nhạc, thì sẽ tiện hơn nhiều nếu tôi sử dụng lời ca. Nếu tôi giữ lại những đoạn thơ, thì sẽ thành ra để lại quá nhiều điều cho trí tưởng tượng của người nghe.
-Tính liên tục quả thực sẽ được thể hiện nếu lời ca và bài hát được tiếp diễn cùng lúc.
Revo: Vâng, và cá nhân tôi đã nghe khá nhiều ca khúc có lời, và cũng có thể sáng tác những bài như thế nữa. Chúng hoàn toàn là những ca khúc J-Pop điển hình và khác khác biệt với những bản nhạc của tôi, nhưng tôi đã thử hòa trộn cả hai phong cách bên trong mình. Bởi tôi đang cố diễn tả các câu chuyện qua âm nhạc, tôi sẽ dựa vào những ca khúc mà người Nhật có thể dễ dàng đón nhận, nhưng từ đó tôi sẽ dám mạo hiểm đến đâu chứ? Đó là một quá trình thử nghiệm và phạm lỗi, lặp đi lặp lại…Tôi đã đâm đầu vào một số ngõ cụt đáng kể, nhưng sau cùng cũng đi tới nơi tôi đang đứng bây giờ. (cười)
-Vậy sau cùng, ta thấy nhạc cổ điển, rock và metal gây ảnh hưởng lên các ca khúc của Sound Horizon hơn hết các yếu tố khác. Nhưng cá nhân thì anh thích nghe thể loại nhạc nào nhất?
Revo: Rock là thể loại yêu thích của tôi. Đó là lý do vì sao lại có hơi hướng ban nhạc…tất nhiên, tôi cũng thích nhạc cổ điển nữa, nhưng bởi nền tảng là của ban nhạc rock, nên tôi đã bỏ thêm vào những hương vị với những thứ như là nhạc giao hưởng hay nhạc cụ dân gian. with things like orchestral music or folk instruments. Tiền đề cơ bản như vậy là cũng giông như của nhóm the Beatles, dẫu thật ra tôi đã rẽ sang một hướng nào đó khác. (cười)
-Tôi hiểu rồi. Như vậy lý do SH mang tới một cảm giác khác biệt so với các vở nhạc kịch là bởi ban đầu nó là một ban nhạc, dẫu cả hai đều tạo ra những câu chuyện trong bài hát.
Revo: Đúng vậy. Nên nói cách khác, tôi thành thật không có nhiều kiến thức về nhạc kịch cũng như phong cách của chúng. Bởi đều tìm kiếm cách truyền tải những câu chuyện, chúng tôi có thể đi tới những đích đến tương tự nhau, nhưng chúng tôi đã bắt đầu từ những điểm hoàn toàn khác biệt.
-Những câu chuyện mà anh tạo lên trong các album bản thân chúng thuộc những thế giới khác nhau. Ví dụ, tác phẩm mới nhất của anh - “Märchen”, xuất bản tháng 12 năm ngoái sử dùng truyện cổ Grimm làm mô-típ chính, trong khi tác phẩm trước đó được dàn dựng trên nền tảng là thần thoại Hy Lạp. Nhưng chúng đều có cùng một phẩm chất – tầm vóc mang tính sử thi của thế giới.
Revo: Sự thật là có rất ít chi tiết liên quan đến thời kì hiện đại. Tôi cho rằng bạn có thể coi nó là một loại huyễn tưởng. Giả dụ, ngay trong Märchen tôi đã đề cập vài chi tiết trong sử Đức mà tôi thích vào những câu truyện cổ tích, nhưng nó vẫn giống như một loại huyễn tưởng bởi những con người đang sống ở thế kỷ 21 không thể thực sự kết nối chúng với đời sống của họ.
-Anh có thể nghĩ tới một nguyên do nào phía sau việc lựa chọn loại ‘huyễn tưởng’ đó?
Revo: Tôi tự hỏi? Cũng đâu phải là tôi không thích viết truyện về những sự kiện mang tính thế tục. Nhưng có thể tôi cho rằng việc diễn tả những thứ quá đỗi bình thường bằng âm nhạc thì sẽ không được thú vị cho lắm. Tôi khá dễ mủi lòng trước những ý tưởng hào nhoáng, vậy nên tôi muốn mang tới những thứ gì hơi siêu thực một chút.
-Một mặt, có vẻ như công việc giải đố xuất hiện khá nhiều với Sound Horizon. Có kha khá các mánh lời bỏ ngỏ, và có những ý nghĩa nhất ẩn sau từng âm điệu, ngôn từ và dàn cảnh. Khi cần, chúng đều nối kết đến và lẫn nhau, được sắp đặt điêu luyện trong vị trí của chúng. Sau cùng, ta có lẽ sẽ đạt được một câu trả lời sau khi đã phân tích mọi nhân tố, nhưng công việc đó cũng không thực sự cần thiết?
Revo: Tất nhiên là không. Âm nhạc đâu phải là thứ bạn chỉ có thể thưởng thức sau khi đã đạt được một câu trả lời nào đó – chí ít thì, tôi cho là thế, nhìn vào cách thính giả nước ngoài vẫn có thể thưởng thức chúng dù không biết tiếng Nhật. Cũng giống như cách ROCK KIDS yêu thích âm nhạc phương Tây vậy. Dĩ nhiên, tôi cũng muốn các bạn tận hưởng cả phần giải đó nữa, nhưng việc bạn có thể đi xa đến đâu kỳ thực cũng khác biệt so với từng cá nhân, không phải sao? Là người dàn dựng lên chúng, khía cạnh đó không liên quan đến tôi, nên tôi không khiến nó trở thành một thứ gì bạn chỉ có thể thưởng thức một khi đã chạm tới câu trả lời cuối cùng. Nó lên là một thứ có thể được thưởng thức ở mọi mức độ - như là âm nhạc, nó là thế.
-Nhắc tới yếu tố đó, “Märchen” được liên kết với truyện cổ Grimm và “bảy tội lỗi cốt yếu”, những điều khá khó hiểu theo một cách nào đó. Nên đây là một câu hỏi đang giản từ tôi. Điều gì đã xảy ra trong tâm trí của Revo, người đã xoay ra được loại mô-típ và mánh lời như thế? Cảm hứng của anh đến từ đâu? vân vân
Revo: …chà, ấn định về con số 7 lần này đơn thuần chỉ là bởi “Märchen” là câu chuyện thứ bảy của Sound Horizon. Nên ta có 7 nhân vật nữ chính một số đề cập trực tiếp con số 7 và vài con số 7 ẩn giấu trong bối cảnh, khi mà tôi đã sắp đặt nó không chỉ trong câu chuyện, mà còn trong các nốt nhạc và hiệu ứng âm thanh. Số lần xuất hiện của nó có thể dễ dàng vượt quá 100. Việc một người có thể nhận biết chúng nhiều đến đâu quả thực phụ thuộc vào học vấn và hiểu biết của cá nhân người đó, nên cũng ổn thôi nếu bạn nhìn sâu vào những chi tiết tôi không có chủ ý. Tôi thậm chí còn bày kế để khiến tất cả các bạn hoài nghi và phán “Có lẽ còn có điều gì khác trong đây?”. Số cách để bạn tìm thấy niềm vui thú gần như là vô hạn, và dù tôi có làm bão hòa “Märchen”
với những điều như thế, thì nhiêu đó cũng chỉ là số lượng ít nhất những gì tôi muốn đứng ra đảm bảo.
-Không, tôi thấy anh đã bỏ vào hơi bị nhiều rồi!
Revo: Chà, nếu tôi bỏ vào không đủ, thì chuyện sẽ đến hồi kết thúc một khi bạn đã khám ra một vài trong số chúng. Tất nhiên, những câu đó đó đều được thêm vào với những dạng thức nhất quán trong đầu, nhưng nếu bạn cố phân tích câu truyện với cùng một tính nhất quán đó, bạn sẽ gặp phải cả những nghịch lý nữa – chúng hoàn toàn là chủ ý của tôi. Vậy nên, chỉ khi bạn để ý thấy được những thứ vốn bình thường sẽ trượt khỏi lực chú ý của bạn thì chúng mới bất đầu trở lên bất thường. Nếu tôi có thể khiến mọi người để ý những chi tiết đó, thì chắc sẽ còn vui hơn nhiều.
-Nghĩ đến việc ngay cả những mâu thuẫn và lỗ hổng mang tính nhất quán ấy cũng đều nằm trong tầm điều khiển cảu Revo thì quả thực khá đáng sợ (cười). in consistency is all within Revo’s control is truly a scary thought. (laughs) Có vẻ như ấn định về những điểm phức tạp cũng được đưa vào các đóng gói CD cũng như tranh vẽ nữa. Cuốn booklet lời bài hát của “Märchen” có phần tranh mình họa đan xen cùng lời nhạc, tôi đã kinh ngạc tột cùng trước một phong cách vượt qua đáng kể mọi nhận định ta có từ trước về booklet lời bài hát.
Revo: Hình ảnh giới hạn trí tưởng tượng của bạn theo một cách nhất định, nên tôi thường không sử dụng chúng quá nhiều. Tuy nhiên, khi mà tôi đã sử dụng mô-típ của truyện cổ tích, tôi sẽ muốn khiến cho cuốn booklet trông giống một cuốn sách tranh. Nên tôi đã thêm vào kha khá tranh minh hóa, đôi khi còn theo dấu con đường mà các nhân vật đang đi. Chà, lần nào tôi cũng nghe bảo là nó rất khó đọc, nhưng chẳng sao. Tôi coi bản thân cuốn booklet như một tác phẩm riêng – có thể đây là một ý kiến hơi cực đoan, nhưng nếu một tác phẩm trông tinh tế mà không cần một cuốn booklet, thì thà rằng tôi chẳng cho thêm nó vào làm gì.
-Vậy anh không theo đuổi vai trò cơ bản của một cuốn booklet lời bài hát.
Revo: Nó cũng giống như với âm nhạc của tôi, nhưng tôi thiên về một niềm tin mãnh liệt rằng “Ta tự tạo ra luật của riêng mình”. Tất nhiên, tôi tận dụng cả những lý thuyết âm nhạc mà các bậc tiền bối đã vun đắp được – hay nói cách khác, “những điều luật” – trong việc sáng tác âm nhạc của mình, nhưng bạn cũng đâu phải nhất nhất đi theo chúng chỉ bởi vì chúng là luật. Tôi chỉ sử dụng những điều luật đó dựa vào hiệu ứng mà tôi muốn đạt được – dẫu nó dễ chịu hay ghê gớm. Nên luật lệ không phải là cái kết trong trường hợp này. Ngay cả với cuốn booklet, ‘bạn cần phải trình bày lời bài hát trong nó’ không phải là điều luật được khắc trên bia đá. Tự bạn nghĩ vậy đó thôi. Tôi không bị trói buộc bởi các luật lệ khiến cho khả năng truyền tải bị giới hạn.
-Đây có phải là cùng một lý do cho việc Sound Horizon không có các thành viên thường xuyên, mà sử dụng những nhân lực mới mỗi lần cho phần dẫn truyện và lời ca?
Revo: Đúng vậy. tôi không thực sự thích nhận định rằng bạn cần phải sử dụng những người nhất định trong mọi sáng tác của mình. Tôi nghĩ việc bẻ cong điều luật là cách tốt nhất để khám phá những khả năng của câu chuyện. Nhưng không phải là tôi không thể sử dụng một ai mà tôi đã dùng trước đây, nhưng đồng thời, họ cũng không được đảm bảo rằng sẽ quay trở lại. Tôi hầu như sử dụng trực giác của mình như là một tiêu chuẩn tuyển chọn. Sau cùng, mọi thứ đều phụ thuộc vào các giai điệu và nhân vật, nên khi tôi điểm lại từng dòng suy nghĩ và cân nhắc “Mình sẽ cần một chất giọng thế nào?” , tôi có thể thấy nó phù hợp khi tìm một người với những kỹ thuật phi thường với tư cách là một ca sĩ, hoặc tôi có thể đơn thuần ưu tiên chất lượng của tông giọng hơn kỹ thuật nếu tôi chỉ đang cần một thanh âm bình thường, đáng yêu.
-Có lẽ đây là lý do cho việc số seiyuus tham gia nhiều tương đương với số ca sĩ. Vậy, liệu có phải anh đã chọn Vocaloid Hatsune Miku trong “Märchen” bởi anh muốn có được một chất giọng điện tử?
Revo: Phải. Như vậy tôi không thực sự có thể nói rằng liệu mình có sử dụng nó lần nữa hay không. Ngoài ra, đây là lần đầu tiên tôi sử dụng ca sĩ nhí – nên nó khá là thú vị. Ngay cả khi bạn để người lớn đóng vai trẻ em, họ vẫn sẽ khác với trẻ em theo một cách nào đó dẫu có thể giọng cả hai đều từa tựa nhau, phải không? Nên với tác phẩm trước của mình, “Moira”, tôi chỉ giao cho các nhân vật trẻ em những đoạn đối thoại và tránh để chúng hát. Nhưng tôi đã muốn thử một điều gì khác, nên tôi đã để trẻ con hát trong câu truyện này – và nó đã diễn ra khá suôn sẻ.
-Nhưng tại sao anh lại chọn cô Yume Suzuki, một phụ nữ, vào vai hoàng tử?
Revo: Tôi đã tranh luận xem nên sử dụng nam hay nữ vào vai đó. Sau cùng thì…nhờ vào thần thái độc nhất của nhóm kịch Takarazuka, tôi đã được biết đến sức hấp dẫn của khi nữ cải nam trang…thêm nữa, loại cảm giác mâu thuẫn mà ta nhận được cũng khá thú vị, nên rồi cuối cùng tôi đã chọn phụ nữ. Ngoài ra, người ta sẽ không có cảm giác xấu hổ kì quái khi xem hai cô gái ôm nhau. Đúng hơn thì, khán giả sẽ có thể cổ vũ hết mình, nên tôi đã không do dự mà để hai người bắn tim cho nhau trong các buổi diễn. (cười)
-Vào buổi diễn cuối năm ngoái, mọi người đã tung hô rất nhiệt tình khi hoàng tử lên sân khấu. Tôi đã rất ấn tượng với cách các câu chuyện được thể hiện trong album giờ đã trở thành một thứ gì tôi có thể theo dõi bằng chính mắt mình.
Revo: Một trong những chính sách lần này là “truyền tải nó thật nghiêm túc”. Nếu có điều gì đã xảy ra trong câu chuyện, thì cũng phải mang nó lên sân khấu luôn. Có cả đống những phân cảnh bị lờ đi trong các buổi diễn trước, những thành thật mà nói, chúng không phải là chủ ý. Để thực sự mang các câu chuyện của Sound Horizon lên sân khấu, bạn không chỉ cần các nhân vật chính, mà sau cùng cả những con người ngẫu nhiên có thể chỉ chạy loanh quanh, la hét ỏm tỏi. Tự nhiên nó sẽ đòi hỏi rất nhiều diễn viên cho các ca khúc. Thực tế, lần này đã có đến 40 nhân vật phụ trên sân khấu. Nhưng thật ra, đó là số lượng tối thiểu được yêu cầu. Thật lòng, tôi mong là đã có nhiều người như họ hơn, nhưng có vấn đề vật chất rằng sân khấu không đủ rộng cũng như do các chi phí liên quan, vậy nên đây quả thực là vấn đề của việc thử sai.
-Những nghệ sĩ tài ba trong “Märchen” - Marty Friedman, JUN-JI(ex. SIAM SHADE), Nishiyama Takeshi(ex. HOUND DOG) giữa bao người khác – mỗi người đều thể hiện cái xuất sắc cá nhân trong lĩnh vực chuyên môn của mình và cùng nhau tạo ra một thứ thật vững vàng.
Revo: Đúng vậy. Điều tương tự cũng có thể dành cho các ca sĩ – tôi chỉ làm xong một nửa tác phẩm của mình một khi đã hoàn thành công đoạn tuyển chọn. Sau đó, sẽ là câu hỏi “mình phải làm sao để làm bật ra được bản sắc riêng của từng nghệ sĩ?’ Nên ban đầu tôi sẽ gọi tất cả mọi người lại và điều chỉnh sự cân bằng của từng phần đồng thời cùng thảo luận về việc đó. Mọi người vẫn thường bảo có một kiểu “phản ứng hóa học” diễn ra trong ban nhạc, nhưng quả thật là như vậy. Nếu tôi cứ khăng khăng giữ nguyên quan điểm của mình ngay từ đầu, không để bất cứ ai đi chệch khỏi những gì mình có trong đầu, thì tôi sẽ nhận lại cùng một hiệu ứng dẫu có chọn nghệ sĩ nào đi chăng nữa. Nếu tôi thật sự là một con người toàn năng, có lẽ tôi sẽ vẫn thu được cùng những sản phẩm chất lượng cao, nhưng thật ra tôi vẫn chỉ đang luẩn quẩn trên tầng mặt thôi. Và nếu không có thứ gì là không thể lường trước, thì nó cũng sẽ hơi bị nhàm chán nữa. Sẽ tốt hơn nếu ta giao lại một phần của tác phẩm cho những chuyên gia – họ thường sẽ đề xuất một điều gì phù hợp với hình ảnh trong đầu tôi, nhưng lại đến từ một trường âm nhạc đa sắc màu hơn.
-Vậy anh khá giỏi trong việc kiểm soát thứ được gọi là 'phản ứng hóa học’ xảy ra giữa con người. Đồng thời, anh hẳn đã có một đích đến cụ thể trong tâm trí.
Revo: Nếu mà không có, thì tôi sẽ không thể làm việc này mà không lo sợ. Bởi đây là một thứ gì đòi hỏi sự phối hợp nỗ lực của nhiều người, nó chắc chắn sẽ đi chệch hướng nếu không có một điểm trung tâm để dẫn dắt họ. Tuy nhiên, bất cứ thứ gì nhiều hơn thế, thành thực mà nói, là sự độc đoán. Sẽ khá là tốt nếu tôi không cần phải đặt ra luật xem cần phải sáng tác hay tuyển người thế nào. Bởi tôi biết, dẫu tình hình quanh tôi có khó khăn đến đâu, tôi có thể sử dụng đủ loại phương án, đủ loại phương tiện để sau cùng hoàn thành sản phẩm lý tưởng của mình. Đó gần như là một sự tự tin choáng ngợp trong tôi. Nên tôi không quá cuống lên với những vấn đề như thế.
-Quan điểm giàu tính tập trung và vững vàng của những tác phẩm ấy rồi đã kết trái, và số lượng nhân viên của buổi diễn cũng như số lượng CD bán ra đã nhanh chóng tăng lên trong những năm gần đây. Thành thực thì anh nghĩ sao về việc này?
Revo: Tất nhiên, tôi thấy vô cùng biết ơn, nhưng có lẽ tôi không nhìn nhận việc đó theo cách khác biệt gì so với một nghệ sĩ bình thường. Ưu tiên hàng đầu của tôi đã luôn là diễn đạt bất cứ điều gì tôi muốn, nên những câu hỏi như “Nó sẽ được bán ra thế nào ngoài thị trường?” hay “Liệu người ta có muốn đến xem live hay không?” hoàn toàn là một vấn đề khác. Đặt trong cách nói thẳng, ngay chính những buổi diễn có lẽ không luôn luôn là bước đi đúng đắn.
-Huh?! Tại sao vậy?
Revo: Trí tưởng tượng của người ta thường sáng tạo hơn nếu câu chuyện không được đem lên sân khấu, và nếu tôi không tổ chức một buổi live nào, thì có lẽ tôi có thể thực hiện các tác phẩm mới với tiến độ nhanh hơn. Khi mà tôi sẽ có tất cả lượng thời gian và nỗ lực bỏ ra để tham gia live. Ngay từ đầu, có rất nhiều “điều thú vị” để làm ngoài các buổi diễn của Sound Horizon, nên ngay cả khi bạn không thể tham gia chúng, thì cũng chẳng có gì đáng tiếc. Nhưng, với tư cách là người tổ chức những buổi live này, tôi mong các bạn sẽ nghĩ rằng có một ý nghĩa nào trong việc tham gia chúng, và tôi thật sự muốn mọi người có được một khoảng thời gian tuyệt vời, nên tôi đang cố gắng hết sức.
-Hẳn rồi, đã có purikura, gacha gacha vân vân trong các buổi diễn năm ngoái. Tuy nhiên, tất cả các người hâm mộ đều coi Sound Horizon như một vương quốc, và thậm trí sẽ tự nguyện hát bài quốc ca vào cuối buổi diễn. Họ đoàn kết như một quốc gia với Revo là trung tâm của nó, nhưng đây có phải là một điều gì bất ngờ với anh?
Revo: Tôi có lường được một phần, nhưng đây là một tình huống tương đối phức tạp. Con người ta khó mà đoàn kết trừ khi họ đang ở dưới luật lệ của một ai đó. Sẽ khá đơn giản nếu đặt nó vào mối quan hệ giữa nghệ sĩ và người hâm mộ - các nghệ sĩ dẫn dắt fan và đưa ra cho họ những gợi ý. Nhưng không phải nó… điều mà tôi sắp sửa nói đây có thể là một nhận định rắc rối, nhưng không phải nó là một loại phát xít sao? Dẫu loại hành vi đó có thể được cho phép trong khán phòng buổi diễn, và tôi có thể hiểu vì sao một số người cảm thấy e ngại trước ý tưởng này, “Loại ảnh hưởng này sẽ đi xa được đến đâu cơ chứ?”. Còn hơn thế nữa khi tôi đưa ra những khái niệm “vương quốc, đức vua, lãnh thổ”. Tôi biết rằng những người có suy nghĩ “Một đống người hát bài quốc ca dỏm cũng đủ rợn rồi! Tôi sẽ thấy ghê lắm nếu tham gia vào nó!” cũng là những người bình thường. Mặt khác, những người nghĩ “tôi muốn hát cùng những người cũng yêu Sound Horizon như mình!” cũng đúng nữa. Nó sẽ đi ngược với ưu tiên nếu loại cảm giác bị bắt buộc tham gia khiến họ thôi muốn đến dự buổi diễn – nếu như vậy thì quả thực đáng tiếc. Nhưng đồng thời, tôi cũng nghĩ rằng sẽ khá là kém trưởng thành nếu bạn không thể coi nó như một cách giải trí thuần túy.
-Như vậy anh coi tất cả các hiện tượng này – bao gồm việc người hâm mộ gọi anh là “Bệ hạ” và kính mến anh –như là một bước tiến?
Revo: Nếu buộc phải chọn…thì tôi sẽ muốn làm chuộc Mickey thay vì Hitler.
-Tôi hiểu rồi! Bởi bản thân chuột Mickey là vua của miền đất mộng mơ và màu nhiệm.
Revo: Phải rồi. Không phải sẽ thật tệ nếu chuột Mickey đột ngột biến mất khỏi Disney Land hay sao? Chuyện sẽ thành ra thật khó xử với ai đó khác ngoài tôi – những người có công việc chủ đạo nằm ngoài SH – đảm nhiệm lấy vỏ bọc của tôi. Tất nhiên, tôi không phải là một ca sĩ chuyên nghiệm, nên có một vài khó khăn khi xét về khía cạnh đó. Nhưng mọi việc có thể sẽ diễn ra trôi chảy hơn với Sound Horizon nếu tôi cứ cởi mở trước công chúng. Đó là một điều tôi đã học được qua trải nghiệm.
-Hẳn là vậy. Giờ đây, anh đã bắt đầu thực hiện chân trời thứ 8, thứ sẽ nối tiếp “Märchen” chưa?
Revo: Tôi hầu như mới vạch ra phương hướng mà mình muốn nhắm tới, nhưng nó sẽ là một tác phẩm đầy ấn tượng! Một công trình để đời mà sẽ dễ dàng vượt xa “Märchen”. Tuy nhiên, ngay ý tưởng của “Märchen” thôi cũng đã ngốn mất 2 năm trời, mặc dù quá trình sản xuất đã được hoàn thành trong có 4 tháng…Giờ tôi đang ở trong tình thế nan giải đây. Chân trời thứ 8 có lẽ sẽ ngốn hơn nửa năm chỉ riêng cho công đoạn sản xuất.
-Thật vậy, anh không thể đưa ra một ngày phát hành xác định?
Revo:…chính thế, nhưng dẫu các fan hâm mộ đã quen với việc chờ đợi nhiều thế nào, tôi không thể thật sự khiến họ phải chờ cả thập kỷ. Dẫu vậy, chân trời thứ 8 không phải một thứ gì dễ thực hiện, và thậm chí còn có khả năng là cả thế gian rộng lớn không thể thấu hiểu được nó ngay cả khi chân trời thứ 8 được phát hành. Tôi cảm thấy rằng nó sẽ là một tác phẩm gây nhiều tranh cãi, và thật vậy, tôi thậm chí còn đang cân nhắc việc mang đến chân trời thứ 9 trước nó. Có lẽ việc đó sẽ ổn thôi khi nó để nhằm mục đích trình bày điểm nhìn của Sound Horizon cho thế giới.
-Anh nhắc đến chân trời thứ 9, có bao nhiêu chân trời đang được thực hiện lúc này vậy?!
Revo: Nếu ta chỉ đang bàn về ý tưởng chung chung, thì tôi đã có vài kế hoạch cho tới tận chân trời thứ 10. Tuy nhiên, loại công trình tôi dành cho chân trời thứ 9 sẽ không bao giờ được phát hành dưới cái tên chân trời thứ 8. Chân trời thứ 9 sẽ chỉ là chân trời thứ 9. Bởi đó là một thứ mà tôi đã nghĩ tới sau khi suy xét xong chân trời thứ 8, tôi nghĩ việc hoán đổi vị trí của chúng là bất khả thi.
-Tuy nhiên, tất cả trong số chúng đều sẽ có tầm cỡ để đời. Tôi mong chờ lắm đấy. Sau cùng, tôi muốn được nghe kể về các kế hoạch của anh trong tương lai. Hẳn nó không phải nó điều gì đơn giản như kích cỡ khán phòng hay lượt vé bán ra?
Revo: Khồng. Ngay cả khi tôi có thực hiện một buổi diễn ở Budokan, thì sau cùng tôi cũng chỉ tự nhủ ‘diễn ở Budokan thì nó thế này ha’. Những người đang làm việc với Budokan là mục tiêu của mình có lẽ sẽ rơi lệ, nhưng với tôi thì không có chuyện đó đâu. Và điều tương tự không chỉ có thể nói về Budokan, mà cả với mọi khán phòng trên thế giới.
-Mục tiêu tối cao của anh là ‘giản đơn theo đuổi thứ mình thích, việc mình muốn làm và làm nên các sản phẩm sáng tạo từ chúng’, ha?
Revo: Chuẩn, có lẽ là như thế đấy. Nếu có thể, tôi muốn tìm kiếm một vài điểm thú vị với âm nhạc mà giờ lịch sử nhân loại vẫn còn chưa hay biết.
-Vậy, hãy cùng lắng nghe lời nhắn của anh tới bạn đọc. Tôi dám cá nó không phải là dăm câu sáo rỗng như ‘Hãy tiếp tục ủng hộ tôi nhé’ hay ‘Hãy nghe thử chúng dù chỉ một lần’, phải không?
Revo: Không, tôi vẫn sẽ nói thế! Tất nhiên, tôi không có ý áp đặt bất cứ thứ gì lên bạn nếu bạn không thích nó, nhưng ai mà biết người nào có thể sẽ thích chúng, không phải sao? Nên, tôi mong rằng hầu hết các bạn sẽ nghe qua chúng ít nhất một lần. Có khi bạn, người giờ đang đọc những dòng này, sau cùng lại yêu thích chúng!