~Bài phỏng vấn trong Moira Memorial Issue~
09/2008
(phần 6)
*Nguồn bản dịch tiếng Anh: Defade
-Trở lại với bản thân buổi biểu diễn. “Horizontas” khắc họa hành trình của Elef và Milos, với việc Elef xuất hiện trở lại như một thanh niên. Đâu là những cảm nghĩ của anh khi vào vai các nhân vật khác với mình, như Elef và Thanatos?
Revo: Ngắn gọn mà nói, tôi không thực sự muốn thu hết ánh đèn sân khấu về mình. Trong thứ mà ta gọi là nền công nghiệp giải trí, tôi nghĩ có khá nhiều người muốn được làm ngôi sao trong mọi việc, nhưng thực ra tôi không phải là một người như thế. Tất nhiên, tôi muốn có càng nhiều người lắng nghe âm nhạc của mình nhất có thể, nhưng tôi thích họ để tôi yên hơn. (cười) Nó hơi bị mâu thuẫn sao? Tôi đoán là qua bài phỏng vấn này tôi đã thể hiện mình ra rồi, và cũng đã tự hỏi như thế có thật sự cần thiết hay không…nhưng nếu đằng nào cũng phải cho những người tương tự trên sân khấu, tôi thấy việc vào vai các nhân vật hoàn toàn không có chút liên hệ nào với tôi thú vị hơn, những vai diễn mà giống như quái thú. Khi mà tôi có cơ hội được nói những điều mà, nếu là chính mình tôi còn chẳng nghĩ tới. Tôi thậm chí còn được cho phép tung ra mấy lời khinh khỉnh.
-Diễn viên Takenaka Naoto từng là một người rất nhút nhát khi còn nhỏ, chú từng cảm thấy rằng chú “không được là chính mình”, vậy nên chú ấy rất thích thú khi được trở thành một ai khác (các nhân vật được hư cấu ra), nhưng tôi đoán tâm lý của anh khác với chú ấy.
Revo: Không tính đến vấn đề nhút nhát, tôi chỉ đang làm vậy vì công trình nghệ thuật của mình. Tôi cũng không nghĩ diễn xuất là một thứ gì tôi được sinh ra để làm nữa. Nhưng tôi cho là mình có thể hiểu được cảm giác chú ấy khá tốt.
-Nhưng tôi có cảm tưởng rằng một số lời thoại của Thanatos sẽ không thể được thực hiện dễ dàng như vậy bởi một người không có chút năng khiếu nào. Anh có muốn tham gia vào các vở kịch hồi còn nhỏ không?
Revo: Thật ra, trong mơ tôi cũng chưa từng nghĩ tôi sẽ làm được những điều mình đang làm bây giờ. Ngay 5 năm trước đó thôi, tôi còn không thể mường tượng rằng mình sẽ đóng một vai hắc ám như Thanatos trước mặt dù chỉ một khán giả. Khi tôi để Jimang vào vai người đàn ông đeo mặt nạ Abyss, tôi đã thử cho ảnh buông mấy lời phũ phàng như “Gì mà đông thế. Mấy người không còn việc gì khác để làm à?”, và nó thực sự đã tiến triển rất tốt. Nó đã xoay xở và tự biến mình thành một loại hình giải trí. Tôi đã học được vài điều từ trải nghiệm đó. Nhưng hồi ấy, tôi đã tự nhủ rằng nó khả thi là bởi nó là nhân vật của Jimang. Tuy nhiên, kể từ năm 2006, tôi đã góp mặt trên sân khấu ngày một nhiều thêm, mà trong khi đó tôi đã dần cảm được nó. Và rồi trong một khoảng khắc nhất định, tôi thấy rằng mình đã hiểu. Nghuyên do Abyss có thể trở lên thật sống động trên sân khấu, loại niềm vui đến cùng với việc trở thành một thứ gì khác với chính mình…có một khoảng khắc tôi đã rằng điều đó là khả thi với mình. Là khi đó tôi đã có được mặt nạ của riêng mình. Tôi không thực sự muốn thu hút sự chú ý về mình như một cá nhân, nhưng tôi có muốn thu hút sự chú ý về nhân vật của mình và chính câu chuyện hơn bất cứ điều gì – và điều này là động lực để tôi thử nghiệm. Dẫu tôi chẳng có kỹ thuật diễn xuất gì để nói về, ngay cả bây giờ, tôi vẫn triệu hồi những người tương tự bởi tôi cảm thấy rằng mình có thể thể hiện chính xác những nét độc nhất của họ bởi tôi chính là người đã sáng tạo ra vai diễn và câu chuyện. Có lẽ đó là loại việc dành cho tôi để làm. Dù vậy, khi ngẫm lại, tất cả đơn thuần được bắt đầu bằng nhiệt huyết của tôi với âm nhạc, và giờ tôi vẫn bối rối về cách nó thành ra như thế này.
-Hẳn rồi, ai mà đoán được chứ? Cựu thủ tướng Koizumi còn từng khẳng định đầy tự tin rằng, ‘có ba loại đường lối ở đời – đường đi lên, đường đi xuống, và đường không ai ngờ tới’ (cười). Quả thật có những buổi lives đáng kinh ngạc.
Revo: Nhắc đến những thứ không lường tới, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ ký tặng…từng có một thời tôi kịch liệt phải đối ý niệm của việc ký tặng. Tôi thậm chí còn chưa từng cân nhắc nó. Tôi tự hỏi liệu đó có phải là điểm khác biệt giữa những người muốn trở thành ngôi sao và những người không muốn, nhưng lại ngày một được biết đến. Bởi tôi cho rằng nếu bạn là người muốn trở thành một ngôi sao, bạn hẳn sẽ tập ký ngay từ trước khi vào chuyên nghiệp. Cùng là một vấn đề với việc chụp ảnh quảng bá. Ngay cả khi thợ chụp kêu tôi ‘tạo dáng coi nào’, tôi sẽ do dự bởi không thật sự muốn làm việc này. Nhưng, tôi bắt đầu coi chúng như một phần của các hoạt động âm nhạc của mình. Nếu đằng nào cũng phải có ảnh chụp mình, có lẽ tôi cũng nên khiến nó vừa mắt, nên tôi có bỏ nỗ lực khi thực hiện. Nhưng tôi vẫn chưa thể quen với nó. Ngay cả giờ, nó vẫn có cảm giác không thực mỗi khi tôi bị chụp ảnh.
-Nhưng, tôi nghĩ một cuộc đời nhiều bất ngờ là một cuộc đời tươi vui.
Revo: Thế nhưng tôi vẫn muốn tránh những bất ngờ vô nghĩa. Khi mà tôi chỉ làm những việc này vì công cuộc sáng tạo nhạc và vì các buổi diễn. Hãy coi phần MC như một ví dụ - tôi không bao nghĩ mình có thể chạy lên sân khấu một cách ồn ào như thế. Và khi mà đang làm việc đó, tôi muốn khiến nó trở thành một thứ gì mà cả tôi và khán giả đều thích thú – tôi vẫn đang băn khoăn về loại phong thái mà đáng ra mình phải chọn. Nếu tôi đi xa hơn….nó sẽ hơi bị thái quá, nhưng ngay buổi diễn cũng đâu bị ảnh hưởng gì. Nếu tôi có thể thực hiện chúng mà không sắp xếp trước, thì tôi sẽ không làm. Bởi ngay cả khi không có buổi diễn, thì bản thân CD đã hoàn thiện rồi, và nó có một loại ‘tinh khiết’ khi mà là nhân tố duy nhất cấu thành một công trình hoàn thiện. Tôi tiến hành các buổi live chỉ bởi vì mọi người muốn tôi làm vậy. Tôi nghĩ mình vẫn sẽ tiếp tục viết nhạc dẫu chẳng có ai thèm nghe, bởi tôi thích sáng tác nhạc. Nhưng nếu không ai thèm nghe, tôi không nghĩ mình sẽ diễn live. Đúng hơn thì, tôi không thể. (cười)
-Xin hãy cho tôi thông tin về hán tự trong Sound Horizon nữa. Dù là ở trong lời bài hát hay phần phụ đề, anh có kiên quyết rằng những hán tự xác định cần phải có trong những vị trí xác định?
Revo: Tất nhiên rồi. Khi tôi ra quyết định về những hán tự đặc biệt, tôi tất nhiên sẽ cân nhắc ý nghĩa và ý niệm của chúng, cũng như bản thân cấu hình của nó. Tôi không thích những thứ trông xấu xí. Nó được thêm vào đoạn văn bản như một tập hợp. Lấy lời bài hát làm ví dụ - nếu một dòng mà dài hơn những dòng khác, tôi sẽ có những điều chỉnh để chúng có độ dài tương đương nhau. Cũng không phải là tôi muốn mọi dòng đều có độ dài giống nhau, nhưng nếu tôi không vừa ý là bởi hình dạng của đoạn văn bản được cấu thành bởi các dòng đó trông thật xấu. Tôi cố điều chỉnh để chúng cấu thành một hình dạng tinh tế. Đó là khi tôi quyết định nên sử dụng hán tự, chữ hiragana, hay cách đọc thay thế.
-Có phải ‘唯’(tada) là một hán tự mà anh đã dùng trong quá khứ?
Revo: Đúng vậy.
-Anh thích hình dạng của hán tự đó chứ?
Revo: Nó là vậy, và sự thật là tôi không thích chữ hiragana ただ. Nhưng tôi cũng không thích hán tự 唯 của nó nữa. Không phải trông nó rất lộn xộn sao? Với tôi, nó không tinh tế cả về ý nghĩa và hình dạng. Nên tôi đã thử thêm một khoảng trống phía sau 唯. Hay tôi đã biến nó thành “唯・・・”. Cùng một lý do dành cho câu “嗚呼・・・” nữa.
-“嗚於・・・” cũng đã xuất hiện.
Revo: Đó là một thứ gì tôi đã thêm vào lần này. Tôi không nghĩ có ai lại dùng “嗚於” khi viết lời bài hát (cười), nhưng khi mà sân khấu được dàn dựng vào thời Hy Lạp cổ đại, tôi đã dùng nó. Hy Lạp cổ đại có những thần thái riêng, và các thi gia cổ đại luôn muốn gọi tên một thứ gì. Như kiểu, “Ah, ai đang đứng đó thế?”. Và nó không chỉ bị giới hạn bởi tên người, họ cũng có xu hướng réo gọi những thứ như bầu trời và ngọn gió mà chẳng cần nhân hóa chúng, như là “Ah, quê nhà[Arcadia]-”. Tôi muốn thể hiện hương vị của một kỷ nguyên xác định bằng viêc thêm vào những thứ được cho là bay bướm trong xã hội hiện đại.
-Liệu có những cụm từ cấm kị mà anh sẽ không dùng không?
Revo: Bản thân nó không phải là một cụm từ cấm kị, nhưng tôi đã không sử dụng “utsukushii” lần này. The Từ “美しい”(utsukushii) đã xuất hiện vài lần, nhưng thay vào đó tôi luôn để nó được đọc thành “uruwashii” . Trong thời hiện đại, “uruwashii” sẽ được vết thành “麗しい”, nhưng trong các bản dịch về Iliad, nó đều được viết là “美しい”. Tất nhiên, văn bản gốc được đồn là đã được viết bởi ai đó đã dựa trên truyền thống truyền miệng trong khi những gì Homer sáng tác có thể có một loại phong thái khác…Tôi đoán là dù hương vị có nhạt nhòa, nó vẫn là một thứ gì tôi muốn truyền tải và để lại phía sau.
-Điều mà anh chia sẻ với tôi lúc này hẳn chỉ là đỉnh của một tảng băng trôi. Nhưng đó là bởi việc nghiên cứu của anh đã trải rộng và khiến công trình của anh đạt tới cả một trình độ khác của sự thâm sâu.
Revo: Đó là lý do nó cần nhiều thời gian đến thế.
-Tôi sẽ xoay cuộc bàn luận trở về với buổi diễn, nhưng cảnh cuối của “Historia” thật giống như một bức họa. Nó là một phân cảnh để lại ấn tượng mạnh.
Revo: Đó là một hình ảnh từ bìa bản giới hạn của Moira. Trong bản giới hạn, tôi đã để bức ảnh đó là một phần của những minh họa cho “Historia” trong cuốn booklet. Từ dòng chảy của câu chuyện, nó không hợp lý để các nhân vật xuất hiện cùng với nhau. Ví dụ, Elef và Misia vẫn đang ở hai địa điểm khác biệt khi đó. Nhưng trong một câu chuyện dàn dựng trong Hy Lạp cổ đại, nó trở thành chân dung của những con người từ những tháng ngày đã qua, như thể nhấn mạnh rằng ‘đây là những con người đã từng ở đó’. Những con người này đã mất lâu rồi, nhưng tôi muốn biến minh chứng cho cuộc đời của họ thành một bức chân dung nhóm. Đó là một phân cảnh mà tôi muốn được trân quý.