~Bài phỏng vấn trong Moira Memorial Issue~
09/2008
(phần 1)
*Nguồn bản dịch tiếng Anh: Defade
Bài phỏng vấn dài 20,000 từ đưa ta lại gần sự thật ẩn sau “Moira”
“Tôi biết rằng chẳng có thứ gì là hoàn hảo. Tuy nhiên, tôi muốn các tạo phẩm của mình chạm đến gần sự hoàn hảo nhất có thể,” Revo khẳng định. Bài phỏng vấn này, được ghép lại cùng cùng cảm xúc của Revo với từng và mọi ca khúc, thứ đại diện cho dụng ý thẩm mỹ và nghệ thuật mà Revo dành cho các sáng tác của mình, gần như là một chuyện kể bất tận về chuyến du hành khởi đầu từ cội nguồn sáng tạo của anh. Và giờ, thông điệp này từ Revo – điều có thể được coi là sự thật ẩn sau “Moira” – sẽ trở thành cánh cổng cho chuyến du hành của chính bạn.
-Màn mở đầu của buổi diễn khá là đẹp mắt, thật giống như có một bức họa trong chính nó.
Revo: Đó là cung điện nơi Moira được cho rằng đã ngụ tại. Nhưng đây không hẳn là một lời đồng tình đâu. (cười)
-Có phải anh đã có quyết định về phân cảnh đó ngay sau khi lựa chọn chủ đề cho Moira?
Revo: Tôi đã có một sự hình dung khái quát về nó. Nhưng chỉ sau khi tôi soạn nhạc việc đó mới được dàn xếp. Bởi về cơ bản, âm nhạc được ưu tiên trước hết. Tuy nhiên, suy nghĩ về một buổi hòa nhạc ngay sau khi hoàn thiện album đã luôn ở trong tâm trí tôi, nên đôi khi khá khó để nói rằng thứ gì xảy đến trước. Cũng có những lúc vài ý nghĩ đã đến với tôi trong khi viết nhạc, một điều gì tôi thực sự muốn làm cho buổi diễn – nhưng rồi tôi đã thầm nghĩ, không phải điều đó gần như là bất khả trên sân khấu hay sao? Nên tôi cũng đã phải điều chỉnh những chi tiết nhỏ đó trong đầu. Vậy nhưng, nếu tôi dựng xây một thế giới chỉ bằng những điều có thể dễ dàng được dàn xếp, tôi cảm thấy như thế giới ấy sẽ bị thu nhỏ trong khuôn thước, đại loại thế. Nên khi nghĩ về những thứ có thể sẽ hơi khó cho buổi diễn – nhưng lại là thứ mà tôi muốn gặt được thành quả từ bằng mọi giá -, cũng như những điều sẽ như một giấc mơ thành hiện thực, tôi thường sẽ thực hiện nó cùng các nhân viên của buổi diễn, và dẫu kết quả có ra sao, bản thân âm nhạc thường vẫn sẽ thu lợi từ việc này.
-Anh có ghi chú hay phác thảo ý tưởng nào về buổi hòa nhạc khi đang sáng tác album? Nếu ta dùng phần giới thiệu như một ví dụ, liệu có điều gì đi cùng với lời dẫn “có một vài bậc thang, và nơi tận cùng của chúng là một người lạ mặt yên vị trên ngai vàng”?
Revo: Không có gì như vậy cả. Mọi thứ đều nằm trong tâm trí tôi. Nhưng bởi hệ thống thần thoại trong nền tảng của câu chuyện khá phức tạp, tôi có viết một vài thứ ra trong quá trình xây dựng. Một số điều gì như là cách vị thần này có mối liên hệ với vị thần kia, hay như cách vị thần này được sinh ra bởi vị thần kia và vị thần nọ, vân vân. Những quốc gia mà sân khấu được phân chia cho, và vị thần nào cai quản vùng nào. Nhưng với tôi, chúng chỉ là những yếu tố thuộc bề chìm của câu chuyện, và phần lớn trong số chúng đều không thể tìm đường tới lời bài hát hay lời thoại chính thức. Tôi đã lo sợ rằng mình sẽ chạm tới những dòng thoại của một bài luận dài dòng không cần thiết nếu thử buộc mình giải thích về một thế giới đồ sộ đến thế, vậy nên tôi đã kiềm bản thân lại. Tôi cũng đã nghĩ sẽ khá là thú vị nếu vùi đi các khoảng trống giữa các dòng thoại bằng trí tưởng tượng của bạn. Tôi luôn luôn gom vào cả những thứ như thế. Có những con người nhất định sống tại các quốc gia mà tôi gần như chưa hề chạm đến, và có cả một giai thoại khác liên quan đến các vị thần. Và chỉ mình các nhân vật được nhắc tên thôi cũng rất đáng chú ý nữa. Đây là sự tự do của người nghe nhạc. Tôi bỏ những điều trên vào mà hoàn toàn ý thức rằng mình sẽ không bao giờ có thể hoàn toàn giải thích được chúng. Sau cùng thì, giữa số 0 và số 1 là cả một khoảng cách phân chia mặt đất và bầu trời.
-Anh đã nhắc tới việc “ý nghĩ về một buổi diễn sau khi hoàn thành album đã luôn ở trong tâm trí tôi”, nhưng anh đã bao giờ thay đổi điều gì ở vai diễn của mình với ý nghĩ đó trong đầu? Ví dụ như, như là làm cho giai điệu hay lời bài hát đơn giản hơn cho mình bởi buổi diễn sẽ liên quan tới cả khía cạnh mang tính trình bày? (cười)
Revo: Đến cuối cùng, tôi không phải là người đứng trên sân khấu – có lẽ ý bạn là “những người trông giống tôi nhưng không phải tôi (từ giờ tạm gọi là những người tương tự)”.(cười) Nếu hoàn toàn thành thực thì, tôi luôn muốn làm nó đơn giản hơn cho những người tương tự của mình. (cười) Nhưng chuyện lại không thành ra như thế. Có những điều tương đối khó khăn được yêu cầu ở họ. Bởi chúng là cần thiết cho câu chuyện, tôi luôn thấy mình đòi hỏi những người tương tự của mình nhiều và nhiều hơn nữa. Đó là lý do tôi đã tự nhủ, “Mình không ngờ yêu cầu lại cao đến vậy.”, hay “Mình thật sự ước rằng mình có nhiều kỹ năng hơn.” mỗi và mọi lần. Với người biểu diễn khác ngoài những người tương tự, tôi thường viết phần của họ với ý nghĩ về những việc họ có thể làm trong đầu, đồng thời cố chính xác hóa nhìn nhận của mình về trình độ các kỹ năng của họ. Dẫu vậy, nó vẫn thành ra thật khó khăn và tôi vẫn thường bị kêu là tàn nhẫn. (cười)
-Có những phần lời dẫn mở màn buổi diễn. Có lý do gì khiến anh không thực hiện chúng bằng tiếng Nhật hay không?
Revo: Tôi sử dụng lời dẫn bằng tiếng Anh nhằm mục đích, hãy tạm hiểu như sau, thu lấy loại thanh âm nhất định. Nội dung thì cũng quan trọng, nhưng tôi cũng muốn làm nổi bật bầu không khí đó nữa. Vậy nhưng, nếu để tất cả mọi thứ được truyền tải bằng tiếng Hy Lạp, thì cả người nghe lẫn tôi đều sẽ không thực sự ôm đồm nổi. (cười) Có những bình luận rằng một số người cũng chẳng thể hiểu tiếng Anh, nhưng đó chỉ nhỉnh hơn vấn đề cá nhân chút xíu. Có kha khá nhiều người có thể hiểu, sau cùng là vậy mà. Tuy nhiên, tôi nghĩ việc không thể nghe hiểu tiếng Anh cũng có đôi chút ích lợi – phần lời dẫn sẽ hòa làm một với âm nhạc, thật vậy. Nếu phần lời dẫn là tiếng Nhật, thì ngôn từ thành ra sẽ nổi bật lên, và thậm chí còn đôi phần ầm ĩ…đôi tai bạn sau cùng sẽ chỉ theo dấu ngôn từ, và chệch khỏi sự cân bằng giữa việc thấy, cảm nhận, suy nghĩ và tưởng tượng. Ngay cả khi bạn không hiểu tiếng Anh, tôi đã bỏ vừa đủ thông tin vào phần dịch nghĩa, vào bản thân âm thanh, và vào buổi diễn để hỗ trợ. Nếu bạn vẫn cho rằng mình không hiểu gì cả sau tất cả trong số chúng, thì tôi cũng chẳng thể làm gì hơn nữa. (cười) Tôi chỉ có thể nói rằng bạn nên ngừng cảm thấy thích thú khi mọi thứ đều được bón tận miệng, bởi tôi đã tạo lên chúng để bạn có thể nắm bắt được ý tưởng chung chỉ bằng việc nghe album và nhìn vào quyển booklet lời bài hát. Nếu không thể hiểu thấu ngay từ lần đầu, thì bạn không thể làm gì hơn ngoài nghe lại nó thêm một hoặc hai lần nữa.
-Trong các buổi diễn của Sound Horizon, bản thân các dòng chữ là một phần biểu diễn?
Revo: Ý bạn là phần phụ đề? Những ngôn từ được trình chiếu trên màn hình trong buổi diễn là vô cùng quan trọng.
-Phần phụ đề không đơn giản chỉ là lời giải thích cho câu chuyện, mà bản thân chúng có gì giống với những bài thơ. Anh có viết chúng với một tâm trí có cùng các yếu tố với khi viết lời bài hát?
Revo: Hẳn rồi. Tôi cũng đã khá nhất quán khi quyết xem chúng nên được trình bày ngang hay dọc, cũng như việc lựa chọn từ ngữ cùng khoảng thời gian cần bỏ ra để đọc chúng. Ngay trong buổi diễn vào tháng Chín, chúng đã bí mật trải qua sự nâng cấp trong ngày thứ sáu, với những ngôn từ mới hay đại loại vậy. Nhưng cũng có những lúc khi ý định của tôi không được truyền tải tới các nhân viên cho tới tận buổi diễn trong ngày tiếp theo, và những lúc khác khi các ngôn từ đó không được thêm vào do vài lỗi sơ suất. Hậu trường mỗi ngày đều như một trận chiến. (cười)
-Dù bản thân sân khấu cũng là một trận chiến?
Revo: Mình hậu trường cũng đủ là một trận chiến rồi, đến nỗi tôi muốn được làm một phim tài liệu về nó.
-Và như vậy, tấm màn được vén lên với Hades. Anh có tạo lên Thanatos với ý định để một người tương tự của mình đảm nhận vai diễn?
Revo: Ngài ấy là một vai diễn tôi tạo ra cho câu chuyện. Và khi tôi nhìn nhận vai diễn ở góc độ khách quan, tôi đã thấy những người tương tự của mình là thích hợp nhất. Và nếu tôi đã định làm thế, tôi sẽ muốn làm một điều gì đó thật là hài. Cũng ổn nếu tôi khiến phần lời ca có đôi chút khó khăn, nên tôi muốn mình thật sự chạm-tới- tận-cùng. Giả dụ như việc khiến ngài ấy trông như đang phải chịu một gánh nặng tương đối lớn. Tôi đã có những hình ảnh rất kịch của hình tượng Nữ thần với bóng hình tỏa hào quang kiểu kiểu vậy. Khi thực sự quay PV và khiến người tương tự xuất hiện trong trang phục (nói cách khác, triệu hồi người tương tự), nó đã cao và nặng hơn dự kiến rất nhiều. (cười) Còn tệ hơn việc khiến phần lời ca khó nhằn. (cười) Sau khi đã triệu hồi Thanatos một vài lần trong các buổi diễn tập, tôi đã nghĩ mình có lẽ sẽ tạo ra được những chuyển động tự nhiên hơn nếu giữ cổ tay nguyên một chỗ, nên tôi đã làm như vậy với vài miếng kẹp gỗ trong một số buổi diễn trong tháng Chín. Nhưng những cái kẹp đã thúc vào cổ tay, nên sau cùng tôi đành phải bỏ chúng đi. Đau lắm đó biết hông. Ngay cả Chúa tể của Hades cũng có nỗi đau riêng. (cười) Mọi thứ là quá trình trọng yếu nối tiếp bởi sự thử nghiệm và sai sói. Sự lặp lại của “thử và thay đổi”.