おやすみレニー - Oyasumi Lenny
Kanji
The story which one lady will tell
Is about Catherine Livermore and her lovable family.
生まれつき… 病弱だった…
息子の世界は… 《寝具》の上…
残された数… 誰にも告げず…
刻み続ける… 小さな胸…
友達が出来ない アナタが寂しくないよう
庭に色とりどりの 花を植えました
アナタの大好きな 絵本も読みましょう
いつまでも傍で 誰よりも愛しているから!
丈夫に生んであげられなかった
《母》を赦してください…
苛酷な船旅が お腹の中のアナタに
どれほどの負担をかけたのでしょう…
「ありがとう」――《私の胎内》を選んでくれて…
「ありがとう」――《お父さん》と《お母さん》にしてくれて… 本当に…
私達夫婦は… 命を掛けて《大切な宝物》を…
アナタを絶対に幸せにするから!
Then, the lovable family arrived. The country of liberty, America.
(「あっ!」
「邪魔だぞ!」
「大丈夫かい、Kate?」
「ええ、あなた。」)
(「すごぉい・・・!」
「いやぁ、もうすぐ近くさ!」
「父さんっ、母さん・・・!ああっ・・・!」
「ごめんなさい!通して!ちょっと、通して!」
「父さん母さんに、楽をさせてやろう!」
「ベッドあるー?」
「ああ、ふかふかのがな!ハッハッハ!」
「旅中はいいけど、洋服ねぇなあ~!」
「夢を掴もうぜ!」
「よっし!俺が大きな奴を掘り当ててやる!」)
《大飢饉》 耐えられたのは 兄の援助のお陰で
《連鎖移民》 されど 彼の消息は知れず…
追って 《新天地》で 私達が最初に
住んだ街は 《黄金によって栄えた都市》
夢の《桑港》
《息子》が産まれた《朝》 とても難産で…
《夫》は泣きながら
「ありがとう」と 何度もキスをした…
(「ありがとう・・・!ありがとうKate!うおおおおーー!!!」)
それからは家族三人で
寄り添うように生きてきた…
夫は薬代稼ぐ為に 身を粉にして働き
As time goes by…
(「もう、Lennyったら!フフフ!」
「Lenny!ほらほら、みてごらん!フハハ!」
「ホントにあなたみたい!フフフ!」)
And then, the lovable family had a new encounter that could have been good luck or bad luck.
夫の《新しい仕事》の都合で
移り住んだ《山間の街》で
息子を気軽に あだ名で呼ぶ 初めての友達が出来た
(「おぉい!お前・・・見ない顔だなぁ」
「えっとぉ…」
「ハハッ!すげぇな、カボチャみたいな頭だな!おもしれぇ!」
「ハッ!」
「オレはJohnny。よろしくな。」
「あっ・・・うん!」)
かぼちゃ頭だなんて 変てこなあだ名
でも… あなた 分かってるじゃない?
それがあの子の
《便宜上100としておくが無限に》ある
可愛いところの1つよ!
(「でね!でね!Johnnyってばほんっとにすごいんだよっ!」
「あら、そーお?うふふふ!」
「でも、人のことを変なあだ名で呼ぶのは頂けない!うん、頂けないっ!でね」
「あらあら・・・うふふ!」
「食べた!おかわり!」
「ふははは、今日はよく食べるな!」
「うふふふ、あっはっは!」)
私達はその晩… 嬉しくて…
嬉しくて… 泣きました…
(「あなた・・・あの子に友達が出来る日が、来るなんて!」
「うおおぉぉぉ!今日は、友達記念日だぁぁぁぁぁ~!!!」)
私は結婚しても 姓が変わらなかった
何故なら 夫も同じ Livermore 縁て 不思議でしょ?
(「俺は頭が鈍い、口下手だし、顔も良くない。
それでも、君を愛する気持ちだけは誰にも負けないと誓える・・・!
そもそも・・・なんていうか・・・アレだっ!ううおおぉぉぉ!!Cate!僕と結婚してくれぇ!!」
「Sean・・・答えは・・・イエスよッ!!」)
まさか《初めての友達》の姓も Livermore だなんて
嗚呼 神様って素敵じゃない?
とても粋な演出に この時はそう思った……
(「でね!JohnnyもLivermoreっていうんだって!」
「あらまあ!」
「お母さんと2人で暮らしてるんだって!
でね、前からボクみたいな可愛い弟が欲しかったから声かけたんだって!」
「あらあら、うっふふふふ!」
「ん、食べた!おかわり!」
「ははは、最近はよく食べるな!うん!」
「ふふふ!」)
私達はその晩… 可笑しくて…
可笑しくて… 泣きました…
(「あなた・・・Johnnyが・・・Johnnyが!」
「うおああぁぁぁ!今日は・・・Livermore記念日だぁぁぁぁ!」)
(それからジョニーと二人 何を企んでたの?
秘密にしてたつもりでしょ
でもママは何でもお見通しよ)
(「ねえ!例のやつJohnnyはどうするの?」
「オレか?オレぁやっぱ狼男だな!
男はいつだって、死せる餓狼の自由を求める生き物だぜ?ワオーン!」
「ボクも狼がいい!男の子だもん!」
「こんな狼男は嫌だ、その1ー!頭が妙にデカい!」
「もーう!ただ大きいわけじゃない。世界最高峰の頭脳が詰まっているからなのだ!」
「それはそれは!存じ上げておりますとも、博士!」
「「アハハハハ」」)
初めてのハロウィン そんなに楽しかったの?
はしゃぎ過ぎて 心臓も
ビックリしちゃったのね……
「アハハハ!Halloween!Halloween!Trick or Treat!待ってよー!Johnny!」
お医者様が告げた アナタに残された
数字を聞いた時 目の前が真っ暗になったけど……
あんなに楽しみにしてた 最後のハロウィンだから
散々考えて 参加を許したわ……
私達はそう決めたの 誰のことも恨まないと
《運命》も 《友達》も 自分達も含めて
あの子の寝顔が 笑っていたから……
――おやすみ
おやすみレニー 今日はいくつ お菓子もらった?
寝る前に歯を磨くのよ… じゃなきゃ…
虫歯になっちゃうから!
(「あの子は、今も何処かで終われなかったハロウィンの続きをしているのだと思います。
カボチャみたいな頭の男の子を見かけたら、それはレニーかも知れません。
私のお話はこれでおしまいです。作り話だと思うのならそれでも構いません。
それでも、あなたが眠る前の三秒でいいのです。
その瞬間だけは、すべての悩みや、憎しみ、悲しみを忘れて…こう言ってもらえませんか?」)
(「おやすみ レニー」 )
Romaji
The story which one lady will tell
Is about Catherine Livermore and her lovable family.
umaretsuki… byoujaku datta… musuko no sekai wa… shingu [bed] no ue
nokosareta kazu… dare ni mo tsugezu… kizamitsudzukeru… chiisa na mune…
tomodachi ga dekinai ANATA ga sabishikunai you
niwa ni iro toridori no hana o uemashita
ANATA no daisuki na ehon mo yomimashou
itsumademo soba de dare yori mo aishite iru kara!
joubu ni unde agerarenakatta
haha [watashi] o yurushite kudasai…
kakoku na funatabi ga onaka no naka no ANATA ni
dore hodo no futan o kaketa no deshou…
arigatou — watashi no tainai [watashi] o erande kurete…
arigatou — otousan [papa] to okaasan [mama] ni shite kurete… hontou ni…
watashi-tachi fuufu wa… inochi o kakete taisetsu na takaramono [anata] o…
ANATA o zettai ni shiawase ni suru kara!
Then, the lovable family arrived. The country of liberty, America.
(“Ah!”
“Jama da zo!”
“Daijoubu kai, Kate?”
“Ee, anata”)
(“Sugoi…!”
“Iya, mou sugu chikaku sa!”
“Tousan, kaasan…! Aa…!”
“Gomen nasai! Tooshite! Chotto, tooshite!”
“Tousan, kaasan ni, raku o sasete yarou!”
“BEDDO aru?”
“Aa, fukafuka no ga na! HAHAHA!”
“Tabichuu wa ii kedo, youfuku nee naa!”
“Yume o tsukamou ze!”
“Yosshi! Ore ga ooki na yatsu o horiatete yaru!”)
daikikin [Great Famine] taerareta no wa ani no enjo no okage de
rensa imin [chain immigration] saredo kare no shousoku wa shirezu…
otte shintenchi [jiyuu no kuni AMERIKA] de watashi-tachi ga saisho ni
sunda machi wa ougon ni yotte sakaeta toshi [kin no miyako]
yume no soukou [San Francisco]
musuko [Leonard] ga umareta asa [toki] totemo nanzan de…
otto [Sean] wa nakinagara
“arigatou” to nandomo KISU o shita…
(“Arigatou…! Arigatou, Kate! Uooooo!!!”)
sore kara wa kazoku sannin de
yorisou you ni ikite kita…
otto wa kusuridai kasegu tame ni mi o ko ni shite hataraki
As time goes by…
(“Mou, Lenny ttara! Fufufu!”
“Lenny! Hora hora, mite goran! Fuhaha!”
“Honto ni anata mitai! Fufufu!”)
otto no atarashii shigoto [shigoto] no tsugou de
utsurisunda sankan no machi [machi] de
musuko o kigaru ni adana de yobu hajimete no tomodachi ga dekita
(“Oi! Omae… minai kao da naa”
“Ettoo..”
“Haha! Sugee na, KABOCHA mitai na atama da na! Omoshiree!”
“Ha!”
“Ore wa Johnny. Yoroshiku na.”
“Aa… un!”)
kabocha atama da nante henteko na adana
demo… anata wakatte’ru ja nai?
sore ga ano ko no
bengijou 100 to shite oku ga mugen [hyaku] aru
kawaii tokoro no hitotsu yo!
(“De ne! De ne! Johnny tteba hontto ni sugoi n’da yo!”
“Ara, sooo? ufufufu!”
“Demo, hito no koto o hen na adana de yobu no wa itadakenai! Un, itadakenai! De ne.”
“Ara ara… ufufu!”
“Tabeta! Okawari!”
“Fuhahaha, kyou wa yoku taberu na!”
“Ufufufu, ahaha!”)
watashi-tachi wa sono ban…
ureshikute… ureshikute… nakimashita…
(“Anata… ano ko ni tomodachi ga dekiru hi ga, kuru nante!”
“Uoooo! Kyou wa, tomodachi kinenbi daaaaaa!”)
watashi wa kekkon shite mo, sei ga kawaranakatta
nazenara otto mo onaji Livermore en te fushigi desho?
(“Ore wa atama ga nibui, kuchi heta da shi, kao mo yokunai.
Soredemo, kimi o aisuru kimochi dake wa dare ni mo makenai to chikaeru…!
Somosomo, nante iu ka… ARE da! Uooooo! Kate! Boku to kekkon shite kure!”
“Sean, kotae wa… yes yo!!”)
masaka hajimete no tomodachi [Johnny] no sei wa Livermore da nante
aa kami-sama tte suteki ja nai?
totemo iki na enshutsu ni kono toki wa sou omotta…
(“De ne! Johnny mo Livermore tte iu n’da tte!”
“Ara, maa!”
“Okaasan to futari de kurashite’ru n’da tte!
De ne, mae kara boku mitai na kawaii otouto ga hoshikatta kara koe kaketa n’da tte!”
“Ara ara, ufufufufu!”
“N… tabeta! Okawari!”
“Hahaha, saikin wa yoku taberu na! Un!”
“Fufufu!”)
watashi-tachi wa sono ban… okashikute…
okashikute… nakimashita…
(“Anata… Johnny ga… Johnny ga!”
“Uoooo! Kyou wa… Livermore kinenbi daaaaa!”)
(sore kara JONII to futari nani o takurande’ta no?
himitsu ni shite’ta tsumori desho
demo MAMA wa nandemo o-mitooshi yo)
(“Nee! Rei no yatsu Johnny wa dou suru no?”
“Ore ka? Ore wa yappa ookamiotoko da na!
Otoko wa itsudatte, shiseru garou no jiyuu o motomeru ikimono da ze? WAOOON!”
“Boku mo ookami ga ii! Otoko no ko da mon!”
“Konna ookamiotoko wa iya da, sono ichi! Atama ga myou ni dekai!”
“Mou! Tada ookii wake ja nai. Sekai saikouhou no zunou ga tsumatte iru kara na no da!”
“Sore wa sore wa! Sonjiagete orimasu to mo, hakase!”
“Ahahahaha!”)
hajimete no HAROUIN sonna ni tanoshikatta no?
hashagisugite shinzou mo
BIKKURI shichatta no ne…
“Ahahaha! Halloween! Halloween! Trick or Treat! Matte yo! Johnny!”
o-isha-sama ga tsugeta ANATA ni nokosareta
suuji o kiita toki me no mae ga makkura ni natta kedo…
anna ni tanoshimi ni shite’ta saigo no HAROUIN dakara
sanzan kangaete sanka o yurushita wa…
watashi-tachi wa sou kimeta no dare no koto mo uramanai to
unmei [kami] mo tomodachi [Johnny] mo jibun-tachi mo fukumete
ano ko no negao ga waratte ita kara…
— oyasumi
oyasumi RENII kyou wa ikutsu okashi moratta?
neru mae ni ha o migaku no yo… ja nakya…. mushiba ni nacchau kara!
(“Ano ko wa, ima mo dokoka de owarenakatta HAROUIN no tsudzuki o shite iru no da to omoimasu.
KABOCHA mitai na atama no otoko no ko o mikaketara, sore wa RENII kamo shiremasen.
Watashi no o-hanashi wa kore de oshimai desu. Tsukuribanashi da to omou no nara soredemo kamaimasen.
Soredemo, anata ga nemuru mae no sanbyou de ii no desu.
Sono shunkan dake wa, subete no nayami ya, nikushimi, kanashimi o wasurete… kou itte moraemasen ka?”)
(“Oyasumi Lenny”)
Lời dịch
Câu chuyện sẽ được một quý cô kể lại
Nó xoay quanh Kathleen Livermore và gia đình dễ mến của nàng.
Con trai ta...chào đời cùng bệnh tật...và thế giới của con đã luôn gói gọn quanh chiếc giường….
Trong lồng ngực nhỏ bé ấy...trái tim con ...đâu có cho ai hay...số nhịp đập còn sót lại…
Để con khỏi cô đơn khi không có ai bầu bạn
Mẹ đã trồng bao đoá hoa rực rỡ sắc màu khắp khu vườn
Mẹ cũng sẽ đọc con nghe quyển truyện tranh yêu thích
Và sẽ mãi ở bên con, vì mẹ yêu con hơn bất kì ai!
Xin hãy thứ tha mẹ vì đã không sinh hạ con với cơ thể khoẻ mạnh...
Chuyến đi biển gian nan đó hẳn đã kinh động đến con từ khi còn trong bụng mẹ…
“Cám ơn con” – vì đã chọn <tử cung của mẹ>[mẹ]...
“Cám ơn con” – vì đã để chúng ta được làm <cha> và <mẹ> của mình...từ tận đáy lòng…
Vợ chồng chúng ta...
sẵn sàng đánh cược cả mạng sống để trao con<thứ kho báu quý giá> của mình: niềm hạnh phúc!
Và rồi, gia đình dễ mến ấy đã đến với...đất nước của tự do – Hoa Kỳ.
“Mau tránh đường!”
“Tôi xin lỗi…!”
“Em ổn không, Kate?”
“Vâng, mình à.”
Chúng tôi đã vượt qua <nạn đói khủng khiếp> nhờ sự giúp đỡ của anh trai
“Sắp tới nơi rồi!” “Mẹ...Cha...aah!” “Xin thứ lỗi! Cho đi nhờ với, đi nhờ với!”
Sau <Làn sóng di cư>, tôi không hay biết ảnh đã tới chốn nào…
“Hãy để mẹ và cha giúp với nhé.”
“Chúng ta sẽ có một chiếc giường nữa chứ?”
“Ừ, một chiếc thoải mải hết xảy luôn! Haha!”
Sau khi chuyển đến <tân thế giới>[đất nước của tự do - America], đầu tiên chúng tôi đã định cư
“Muốn đi chơi đây đó ghê, nhưng lại chẳng có quần áo đẹp~” “Cùng vươn tới ước mơ của hai ta nhé!”
Tại <thành phố hưng thịnh nhờ ơn Chúa>, được người người mơ ước - San Francisco
“Được rồi, các cậu. Cùng kéo bé bự này ra nào!”
Vào sớm mai khi <con trai tôi>[Lennard] chào đời, đó quả là phút lâm bồn gian khổ….
Chồng tôi khẽ “cám ơn” trong nước mắt, và ôm hôn tôi không ngớt…
“Cám ơn, cám ơn em, Kate!!!! Uoooooaaaaah!!!”
Từ đó, chúng tôi đã sống cạnh bên nhau, một gia đình với 3 con người…
“Oh, Lenny! Hahahaha!” “Kìa Lenny, coi này!” “Trời ạ, con trông y hệt anh đấy!”
Và chồng tôi[Seán] phải vùi đầu làm việc để kiếm tiền mua thuốc.
And time goes by…(Và thời gian cứ thế chảy trôi…)
Và rồi, gia đình dễ mến ấy đã gặp gỡ một người, đây có thể là vận may hoặc vận rủi.
Vì <công việc mới> của chồng, chúng tôi phải chuyển đến <một thành phố giữa bao ngọn núi>
Tại nơi đó, con trai tôi có người bạn đầu tiên, người luôn lấy biệt danh mà gọi nó.
“Này! Em không phải người vùng này đâu, nhỉ?”
“Umm…”
“Woaah! Đầu em trông y hệt bí ngô!”
“Ah…”
“Thú vị thật! Tên anh là Johnny. Hân hạnh được làm quen!”
“V-vâng!”
“Đầu bí ngô” – quả là một biệt danh kì lạ
“Và anh Johnny ngầu hết xảy!” “Chà chà, thật sao? Ahaha..”
Nhưng...con hiểu mà, phải không?
“Nhưng ảnh toàn gọi người khác bằng những biệt danh kì cục…con ứ chịu đâu!” “Oh?” “Mẹ...cho con bát nữa!”
Đó là một trong cả trăm nét đáng yêu của cậu nhóc ấy!
“Hôm nay con ăn nhiều ghê, hahaha…!” “Hahaha…!”
Đêm hôm đó...chúng tôi đã hạnh phúc biết bao...hạnh phúc...đến bật khóc…
“Em vui quá….con mình đã có bạn rồi!!”
“Uoaaaaaaaahh!!! Chúng ta phải kỉ niệm ngày của tình bạn!!”
Dẫu đã kết hôn, tôi vẫn không đổi họ
Tại sao ư? Vì chồng tôi cũng mang họ Livermore. Số phận xoay vòng sao bí ẩn!
“Rõ ràng...anh không phải là kẻ nổi trội nhất, cũng chẳng bảnh bao như ai...nhưng anh hứa anh sẽ yêu em hơn bất cứ ai, nên...umm...biết nói sao đây….à, uh….uuuuooooooooh!! Kate!! Gả cho anh nhé!!!”
“Seán….câu trả lời của em là…..em đồng ý!!!”
Nhắc mới nhớ <người bạn đầu tiên>[Johnny] cũng là một Livermore
“Johnny cũng mang họ Livermore hay sao ấy!” “Ôi chao!” “Và ảnh sống một mình với mẹ!”
Ah, Chúa trời quả thực quá tuyệt vời!
Quả là một sự sắp xếp lạ kỳ! Đó là điều tôi nghĩ ngày đó….
“Và ảnh còn bảo là đang kiếm một em trai dễ thương như con nữa, thế nên mới bắt chuyện với con đấy!”
“Thật là! Fufufufu!”
“Mẹ, cho con bát nữa!”
“Haha, mấy ngày nay con ăn tốt quá!”
Đêm hôm đó...chúng tôi đã thích thú biết bao...thích thú...đến khóc oà…
“Johnny….Johnny cũng là...ahahaha!”
“Uooaaaaaaahh!! Chúng ta phải kỉ niệm ngày của người nhà Livermores!!!!”
(Sau đó con với Johnny định làm gì thế?
Mẹ biết, đây là bí mật,
Nhưng mẹ con có thể nhìn thấu vạn sự đó nha!)
“Anh định làm gì với vụ mình bàn lần trước, Johnny?”
“Anh sẽ làm người sói! Người đàn ông đích thực theo đuổi ước mơ của loài sói đã chết trong cơn đói! Woooooo!”
“Em cũng muốn làm sói nữa! Trông nam tính ghê luôn!”
“Anh không muốn thấy một con soi như em, với cái đầu bự như vậy!”
“Hmph, không chỉ bự thôi đâu. Bự vì nó chứa trí thông minh hàng đầu thế giới đó!”
“Chà chà! Hẳn rồi, tôi đã rõ, thưa giáo sư~”
Halloween đầu tiên của con tuyệt vời đến vậy sao?
Con đã rất phấn khích, trái tim ấy có thể bị bao bất ngờ choáng ngợp…
Khi mẹ nghe bác sĩ khẽ buông
Số ngày còn lại mà con có, mắt mẹ bỗng dưng như tối sầm…
Nhưng con đã mong đợi buổi halloween cuối cùng ấy biết bao
Sau khi đã cân nhắc việc này thật kĩ càng, cuối cùng mẹ đã bằng lòng để con tham gia…
Chúng ta đã quyết không thù hận bất kì ai
Không phải <số phận>[Chúa trời], hay <người bạn>[Johnny], cũng như chính ta đây
Vì đứa trẻ ấy đã say ngủ với nụ cười trên môi….
-Chúc ngủ ngon.
Chúc ngủ ngon, Lenny. Hôm nay con đã lấy được bao nhiêu kẹo thế?
Trước khi ngủ con nhớ phải đánh răng...nếu không thì...sẽ bị sâu răng đó!
Halloween! Halloween! Trick or Treat!
Tôi nghĩ rằng nó vẫn đang ở đâu đó ngoài kia, tận hưởng buổi Halloween sẽ không bao giờ kết thúc…
Nếu ngày kia bạn có gặp một cậu bé với cái đầu y chang bí ngô, thì có thể đó là Lenny đấy!
Câu chuyện của tôi đến đây là hết.
Dẫu bạn có nghĩ tôi chỉ giỏi bịa chuyện cũng không sao. Dẫu có vậy…
Chỉ 3 giây thôi. 3 giây trước khi bạn ngủ.
Chỉ trong khoảng khắc đó, liệu bạn có thể quên đi mọi rắc rối, mọi hận thù, mọi phiền muộn...và nói đôi lời?
Chúc ngủ ngon.
Lenny.
Lời kết
Sự thật là huyễn tưởng...và huyễn tưởng là sự thật…
Con người chỉ tin vào điều họ muốn…
Và đó là cách họ dựng xây thế giới của mình…
Nên đấng tạo hoá sẽ trao cho chúng những cái tên giả…
Và để lại chúng giữa miền đất của thực tại….
Hãy ngâm nga như khi bạn phấn khích...và khiêu vũ như khi bạn cất tiếng ca…
“Số thứ tự của các Chân trời”