青き伯爵の城 - Aoki Hakushaku no Shiro
Kanji
Wollust
「宵闇に朽ちた楽園。 吊された屍達。
君は何故この境界を越えてしまったのか。
さぁ、唄ってごらん」
朧気な...記憶を...辿って...
曖昧な...自分を...描いた...
どんな...顔で...笑い...どんな...声で...歌ったのか...
お気に入りの...白い...華飾衣[Kleid]が...何故...こんなに...緋いのか...
嗚呼…そうだ…私は…
彼に…殺されたんだっ…た……
伯爵は何時からか 青髭と呼ばれていた
私が嫁いだ時分には もう既に呼ばれていた
あんなにも優しい眼差しが 昏い色を帯びたのは
染み付いた鉄の匂いと 血の匂いのせいかしら?
嗚呼 夫は私を愛してない 気付かない振りしてきたけれど
もう これ以上は偽れない 私は誰よりも愛していたから
過ぎ去った季節の 長い夜の中で 貴方の瞳の奥で
抱かれていたのは 愛されていたのは 本当は誰なのかしら?
決して戻せない季節も 長い闇の中で 禁じられた部屋の奥で
寂しさ埋めるように 虚しさ燃やすように 不貞(いろ)の罪を重ねた嗚呼……
誓いを破られたことに腹を立てたからなのか、
愛していたからなのか、今ではもう判らない。
最初の妻を殺したとき、理性も共に死んだのか、
新しい妻を娶っては犯し、犯しては殺した……。
「あなた!」
「ふんっ!」
「やめてぇ!」
「ふははは!」
「許しが欲しいか?」
「あぁ!」
「ふん!跪け!」
「この雌豚め!」
「ねぇ、??の方」
「座れ!!」
「あっ!あぁあ・・・」
「くっ!ふははは!」
「ぐふははは!」
「あぁ!お止め下さい!!!」
「さぁ、楯突け」
「ああぁ!」
「お願いします…おやめくださいいやぁいやだぁ」
「あぁん?」
「いやぁぁ…!」
「そうだ!泣け!喚け!!」
「あぁ!」
「ふははh!」
「ひぃいや!」
「ふははは」
「ぐぇ…」
どれ程 信じて祈っても 救ってなどくれなかった……
例え相対者(相手)が神でも 唯 穴[Loch]さえあれば 嗚呼 貫いてくれよう……
《私の槍で》[Longinus]!
「君を魔女として断罪した、恩知らずな豚共を、
私は赦しはせぬぞ!」
「なるほど。それで君は…いや、君達は吊された訳だね。
この禁じられた秘密の部屋に。
流された血は、宵闇に流される血で贖うものさ。
さぁ、復讐劇を始めようか」
彼の留守の間に 宝部屋を回る
開けたことのない 部屋が気になっている
娘の耳元で 私はこう囁いた――
「黄金(きん)の鍵の、禁じられた部屋には、
取って置きの宝物が隠されているわ……」
そう その鍵穴に 挿れたら 回せばいい
もう すぐ出ちゃうでしょ 私達の【屍体と衝動(イド)】
「きゃあああああああああああ!」
嗚呼 女が本当に抱いて欲しいのは 肢体(からだ)ではなく魂(こころ)なのよ
罪な人ね でも 愛しい人よ
「秘密の部屋の鍵は何処だ?」
「はて、何のこと…?」
「ほほう、私の命令に背いたか」
「えっ!?」
「よかろう、そんな見たければいっそくれてやる。今日からお前もあの部屋の置物だ!」
「せめて!死ぬ前にお祈りをさせていただきとう存じます…!」
「ハハハ、よかろう」
「助けて!兄さん!来て―!早くっ!」
「まだか、早くしろ! 早くするのだ!」
哀しみは 憎しみじゃ 決して癒せないわ
宵闇に唄が 響くだけ
貴方の喜劇を今 終わりにしよう!
「ええい!もう我慢ならん!」
「ひぃ!いやあああああああ!」
「ぐおお!」
「えいや!」
「ていや!」
「兄さん!」
「くたばれ!青髭!」
「ぐはははぁ…」
「くっ!ぐぅ…」
「なんだと!くそ、化け物か」
「コイツっ!」
「ぐはぁ…」
「お兄さん!」
「ガラン!」
「さあ、こっちへ!」
「ひぃ、なんでこんなことに…」
「ぐぁぁぁ―!」
「グフフフ…」
「はぁ!はぁ!」
「はあぁあぁ…」
「がはぁ…。」
「復讐というのも、歪な愛情の形なのかもしれないね。」
「ソレデモ、何故人間ッテ愛ト性欲ヲ切リ離セナイノカシラ。気持チ悪イワァ!」
Romaji
Wollust
"Yoiyami ni kuchita rakuen. Tsurusareta shikabane-tachi.
Kimi wa naze kono kyoukai wo koeteshimatta no ka.
Saa, utatte goran."
Oboroge na... kioku wo... tadotte...
Aimai na... jibun wo... egaita...
Donna... kao de... warai.. donna... koe de... utatta no ka...
Okiniiri no... shiroi.... Kleid ga... naze... konna ni akai no ka...
Aa... sou da... watashi wa...
Kare ni korosaretan da...tta...
Hakushaku wa itsukara ka aohige to yobarete ita
Watashi ga totsuida jibun ni wa mou sude ni yobareteita
Anna ni mo yasashii manazashi ga kurai iro wo obita no wa
Shimitsuita tetsu no nioi to chi no nioi no sei kashira?
Aa otto wa watashi wo aishitenai kizukanai furi shitekita keredo
Mou kore ijou wa itsuwarenai watashi wa dare yori mo aishiteita kara
Sugisatta kisetsu no nagai yoru no naka de anata no hitomi no oku de
Dakareteita no wa aisareteita no wa hontou wa dare nano kashira?
Keshite modosenai kisetsu no nagai yami no naka de kinjirareta heya no oku de
Sabishisa umeru you ni munashisa moyasu you ni iro no tsumi wo kasaneta aa.......
Chikai wo yaburareta koto ni hara wo tateta kara nano ka,
Aishiteita kara nanoka, ima dewa mou wakaranai.
Saisho no tsuma wo koroshita toki, risei mo tomo ni shinda no ka,
Atarashii tsuma wo metotte wa okashi, okashite wa koroshita......
"Anata!"
"Fufufufufu!"
“Yamete!”
“Kimochi iika?! Fu!”
"Kyaa!"
"Hizamazuke!"
"Suware! Butame!"
"Ne, doushita no? Itsumo to nandaka chigau wa...!"
"Suware!"
"Aaaa!"
"Fuhahaha!"
"Nuhaha!!"
"Aa!Oyamekudasai!"
"Fuhahaha...saa, tabidatsu ga ii."
"Aaaaa!"
"Gomennasai, yamete, iya da, iya daaa....!"
"Aaan?"
"Iyaaa...iyaa...iyaa...aa.."
"Sou da! Nake! Wameke!"
"Aaahahahahaha, hihi, hihihahahaha!!"
"Iyaa! Kurushii...aah...!"
Dorehodo shinjite inottemo sukutte nado kurenakatta......
Tatoe aite ga kami demo, tada Loch sae areba aa tsuranuite kureyou......
Longinus!
"Hahahah! Kimi wo majo toshite danzaishita, onshirazu na butadomo wo,
Watashi wa yurushi wa senu zo!"
"Naruhodo. Sorede kimi wa... iya, kimitachi wa tsurusareta wake dane.
Kono kinjirareta himitsu no heya ni.
Nagasareta chi wa, yoiyami ni nagasareru chi de aganau no sa.
Saa, fukushuugeki wo hajimeyou ka."
Kare no rusu no ma ni, takara heya wo mawaru
Aketa koto no nai heya ga kininatteiru
Musume no mimimote de watashi wa kou sasayaita----
"Kin no kagi no, kinjirareta heya ni wa,
Totteoki no takaramono ga kakusarete iru wa......"
Sou sono kagiana ni iretara mawaseba ii
Mou sugu dechau desho watashitachi no [shitai to ido]
Aa onna ga hontou ni daite hoshii no wa karada dewa naku kokoro nano yo
Tsumi na hito ne demo itoshii hito yo
"Himitsu no heya no kagi wa doko dane?"
"Eeto..ano..sono...”
"Hohou, watashi no meirei ni somuita ka."
"Ee?"
"Yokarou, sonna ni mita kereba issokurete yaru. Kyou kara omae mo ano heya no sumibito da!"
"Semete! Shinumae ni oinori wo sasete itadaki tou zonjimasu!"
"Hahaha! Yokarou"
"Tasukete! Oniisan!"
"Madaka, hayaku shirou! Hayaku shiro!"
Kanashimi wa nikushimi ja keshite iyasenai wa
Yoiyami ni uta ga hibiku dake
Anata no kigeki wo ima owari ni shiyou!
"Eei! Mou gaman naran!"
"Hiii! Iyaaaa!"
"Guooo!"
"Eiya!"
"Oniisan!"
"Kutabare! Aohige!"
"Guhahaha...."
"Nandato! Kuso, bakemono ka!"
"Koitsu!"
"Oniisan!"
"Saa, kocchi he!"
"Hii, nande konna koto ni..."
"Gufufufu..."
"Gwaa....."
"Fukushuu to iu nomo, ibitsu na aijou no katachi nano kamoshirenai ne."
"Soredemo, naze ningentte ai to seiyoku wo kirihanasenai no kashira. Kimochi warui wa!"
Lời dịch
Truỵ lạc [Wollust]
“Một thiên đường mục rữa trong chạng vạng. Những tử thi bị treo lơ lửng.
Tại sao nàng lại vượt qua ranh giới này?
Nào, hãy thử hát ta nghe...”
Cố bắt lấy…bao kí ức mơ hồ…của mình…
Cố hình dung…chính bản thân…mờ nhạt…
Gương mặt tôi khi mỉm cười …và giọng ca khi tôi cất tiếng từng như thế nào…
Tại sao…chiếc váy tô-ga[kleid] trắng muốt…tôi hằng yêu thích…lại chuyển màu…huyết dụ…
Ah..phải rồi…tôi…
Bị giết…bởi…chàng…
Đã từ lâu vị Bá tước ấy bị người đời gọi là “Râu xanh”
Khi tôi gả cho chàng, chàng đã mang danh như vậy
Ánh nhìn dịu dàng ấy nhuốm màu bóng tối
Có phải là do mùi kim loại và máu thịt tanh nồng đã ám vào hay không?
Ah, vị hôn phu đâu có yêu tôi, dẫu ban đầu tôi có nhắm mắt làm ngơ
Thì tới nay đã không thể tiếp tục tự lừa dối, vì tôi yêu chàng hơn bất kì ai.
Trong những đêm dài của bao mùa đã qua
Ai là người từng được đáy mắt chàng yêu thương âu yếm?
Trong bóng đêm vô tận của bao mùa không trở lại
Tội nghiệt truỵ lạc mãi lặp lại nơi tận cùng của căn phòng cấm,
Để chôn vùi nỗi đơn côi, để thiêu cháy tâm trống rỗng, ah…
Đó có phải là cơn phẫn nộ trước lời thề bị phá vỡ,
Hay là do ái tình đã cạn? Tới giờ ta vẫn chưa hay.
Có lẽ câu trả lời đã ra đi cùng người vợ đầu tiên khi ta giết nàng,
Ta mang về bao người thiếp mới và cưỡng hiếp, cưỡng hiếp rồi giết họ…
“Mình ơi! Dừng lại đi!”
“Cô muốn được tha thứ!? Còn không mau quỳ xuống!”
“Này, sao vậy? Bình thường mình đâu có thế này?”
“Ngồi xuống, đồ con lợn!”
“Làm ơn dừng tay! Aaah-!
“Ahahaha…nào, ra đi vui vẻ nhé!”
“Tôi xin lỗi, xin hãy dừng tay đi!”
“Đúng vậy! Khóc đi! La ó nữa đi!”
“Đau quá…”
“Ahahaha…!”
Dẫu ta có bền bỉ nguyện cầu, thì cũng đâu được ban sự cứu rỗi…
Dẫu thánh thần có là kẻ thù của ta, một khi còn có hố[loch], ah, thì ta còn xé nát nó…
《Với cây thương[Longinus] của mình!》
“Ta sẽ không tha thứ cho những con lợn tai hại dám vu nàng là phù thuỷ!”
“Ta hiểu rồi. Vậy nàng…không, tất cả các nàng đều bị treo lơ lửng trong căn phòng cấm bí mật này.
Nợ máu nên được trả bằng máu dưới ánh tà dương.
Nào, hãy để màn bi kịch của sự trả thù được bắt đầu!”
Khi chàng đi vắng, cô ấy cứ đi lại quanh căn phòng quý giá
Vì đã luôn để tâm tới căn phòng luôn khoá kín
Giờ đây tôi lại thì thầm bao câu chữ vào đôi tai người thiếu nữ…
“Một kho báu phi thường được giấu kín trong căn phòng cấm bởi cây chìa khoá vàng…”
Phải, một khi cô đã cắm chìa vào ổ khoá, đừng sợ mà hãy xoay đi
Chúng sẽ sớm được giải thoát, 【Các tử thi và xung động[Id]】của bọn ta
Ah, phụ nữ thật sự chỉ kiếm tìm sự an ủi vể tinh thần, chứ đâu phải thể xác
(“Chìa khoá cho căn phòng bí mật của ta đâu?” “Um…nó…” “Oh? Ra cô đã không vâng lời ta.” “Eh?”
“Được rồi. Nếu cô muốn vào xem đến thế thì tôi cho. Từ hôm nay cô sẽ ở lại căn phòng đó.”)
Chàng là kẻ tội đồ, nhưng cũng là người tôi yêu
(“Không! Làm ơn, ít nhất hãy để tôi được cầu nguyện trước khi chết.” “Hehehe, ổn thôi…”)
Thù hận không thể làm nguôi ngoai bớt muộn phiền
Chỉ có một khúc ca mãi vang vọng trong chạng vạng
Hãy đặt dấu chấm hết cho vở hài kịch của chàng đi thôi!
(“Cứu em với, anh trai, hãy đến đây-!”
“Cô xong chưa? Mau đi thôi!”)
“Nhanh chân lên!”
“Ta không thể đợi lâu hơn nữa!”
“Ah, kyaaaah!”
“Ooooooh!”
“Anh ơi!”
“Chết đi, “Râu xanh”!”
“Fuhahahaha!”
“Ah, aaaah…”
“Cái gì? Chiết tiệt, đồ quái vật!”
“Anh ơi!”
“Mau qua đây!”
“Hahaha….”
“Hận thù phải chăng chính là tình yêu bị bóp méo.”
“Dẫu vậy, tại sao con người không thể tách rời tình yêu và truỵ lạc?
Thật kinh tởm. Ahahahaha!”
Nemuru Himegimi