磔刑の聖女 - Takkei no Seijo
Kanji
Zorn
「参詣の途絶えた教会[Kirche]。
旅歩きの[Geige Spieler]。
御像となった磔の聖女。
君は何故、この境界を越えてしまったのか。
さぁ、唄ってごらん」
Es kam! Zeit des schicksals. Es kam! Zeit des Versprechens.
「さぁ、お父上がお待ちです」
鈍色の足取り 決意で進める
背中に風を感じて 一度だけ振り返る
宵闇の匂いは 不思議と懐かしく
背中を押してくれる そう そんな気さえしたわ
押し寄せる 悲しみに 独り震えて 指でなぞる 遥か遠い約束
沸き上がる 憎しみの 脆く歪な 刻の果てに 闇を見つめ接吻(くちづけ)
(嗚呼 虚ろな儘 移ろう儘 歪な 嗚呼 罪を集め接吻(くちづけ))
今 でも 忘れ られない
(今 尚 憶いだせない)
「殿下、お嬢様をお連れいたしました」
「ふむ、エリーザベト。はっはっはっ!喜べ!
お前の結婚相手が決まったぞ!
求婚してきたのはラインプファルツだ。行き遅れには願ってもない相手だろう?」
「お言葉ですがお兄様」
「お父様と呼べと何度言ったら分かるんだ」
「いいえお兄様、私はどなたのもとにも嫁ぐ気はございません!」
愛を偽って生きるくらいなら
真実と共に死すことも厭わないわ
二人で見つけた野ばらが
君を包むことを願って墓標の周りに植えたけど
結局 遂の終まで咲く事はなかったね……
月光に恋をした鳥籠の白い鳥は、
地に堕ちると知りながら、最期まで羽ばたくよ。
だからこそ宵闇に唄うのは、憾みの唄じゃないわ……。
「ワルター、お前と母上が身分を偽ってまで守ろうとしたものの結果がこれだ。フハハハ!」
「殿下…」
「この馬鹿娘を磔にしろ」
「殿下!」
「成る程 それで君は磔にされた訳だね。
一途な想いを貫くのも結構だが、
果たして彼は、君の死と引き換えてまで、本当にそれを望むのかな?
まあいい。さぁ、復讐劇を始めようか」
「いえ。私は、そんなことを望んでなどいないわ。
人にはそれぞれ、背負うべき立場と、運命がある。
貴方が会いに来てくれた。私にはそれだけで十分。
ねえ、本当に覚えていないの?今尚眩い、あの日々さえも」
「…私、今とてもドキドキしているわ。
だって森は、世界はこんなに広いんですもの!」
「うん。」
「綺麗なお花。」
「わぁ、本当」
「つけてあげるよ。」
「本当?可愛くしてね。」
「似合うよ。」
「本当?」
「メル 絶対、絶対迎えにきてね!」
「ああ、約束さ」
「メル、そんなになってまで、約束を守ってくれたのね」
焔(ひかり)を無くした君を縛る 冷たい鎖は
(「おお、聖女様!うっ…」
「おおなんてことを…」
「おお、まことであったか。これならば、そなたの罪を…」)
愛(ひかり)を亡くした 君を想う二人の愛憎
鳥は空へ 屍体は土へ 摂理(かみ)を裏切り続けた
夜は明けて 終わりの朝へ 次の別離(わかれ)こそ永遠――
でも…
後悔などしていないわ 嗚呼 これが 私の人生
Von Wettin《門閥貴族の令嬢》でも
Von Sachsen《七選帝侯の息女》でもないわ 私は Elisabeth《一人の女》
唯 君だけを愛した――
唯の【Elisabeth】
「ナニヨメル、サッキカラオカシイワヨ、ドウシチャッタノ?
アンナ女ノ言ウコト、真ニ受ケチャダメヨ!
モウ忘レマショ!
復讐ヲ続ケナキャイケナイワ。
例エ何ガアッタトシテモ。ソレガ私達ノ存在理由デショ!?
ネェ、本当ニ分カッテルノ!?メル。
アアァ!モウ!ドウシテ分カッテクレナイノ!?メルノ分カラズ屋!
今ハモウ、私ダケガ貴方ノエリーゼナノヨ!?
コレマデ楽シクヤッテキタジャナイ!
二人デ色ンナ復讐、手伝ッテキタジャナイ!!
コレカラモキット楽シイワ。ソウヨ、ソウニ決マッテイルワ。
貴方ニハ私ガ、私ニハ貴方ガイルモノ!コノママ続ケヨウヨ!
ズット二人デ続ケヨウヨ!ネェ!!
ズット、ズットズットズット続ケヨウヨ!!
コノ世界ガ終ワルマデ、ウウン!コノ世界ガ終ワッテモ、
ズットズット一緒ニイヨウヨ!ネェ、イヤ、イヤヨメル、
イヤ、イヤイヤイヤアァ!!オ願イ、オ願イヨゥ、メル…イヤアアアアァ!!!…」
「もう、いいんだよ。エリーゼ。」
Romaji
Zorn
"Sankei no todaeta Kirche.
Tabiaruki no Geigenspieler.
Mizou to natta haritsuke no seijo.
Kimi wa naze, kono kyoukai wo koete shimatta no ka.
Saa, utatte goran..."
Es kam! Zeit des schicksals. Es kam! Zeit des Versprechens.
"Saa, ochichiue ga omachi desu."
Nibiiro no ashidori ketsui de susumeru
Senaka ni kaze wo kanjite ichido dake furikaeru
Yoiyami no nioi wa fushigi to natsukashiku
Senaka wo oshitekureru sou sonna ki sae shita wa
Oshiyoseru kanashimi ni hitori furuete yubi de nazoru haruka tooi yakusoku
Wakiagaru nikushimi no moroku ibitsu na toki no hate ni yami wo mitsume kuchizuke
(Aa utsuro na mama utsurou mama ibitsu na aa tsumi wo atsumete kuchizuke)
Ima demo wasurerarenai......
(Ima nao omoidasenai......)
"Denka, ojousama wo otsure itashimashita"
"Elisabeth. Hahaha, yorokobe! Omae no kekkon aite ga kimatta zo! Kyuukon shitekita no wa Rhein-pfalz da. Ikiokure ni wa negatte mo nai aite darou?"
"Okotoba desu ga, oniisama."
"Otousama to yobe to nando ittara wakarun da."
"Iie, oniisama. Watakushi wa donata no moto ni mo totsugu ki wa gozaimasen."
Ai wo itsuwatte ikiru kurai nara
Shinjitsu to tomo ni shisu koto mo itowanai wa
Futari de mitsuketa nobara ga
Kimi wo tsutsumu koto wo negate bohyou no mawari ni ueta kedo
Kekkyoku tsui no tsui made saku koto wa nakatta ne...
Gekkou ni koi wo shita torikago no shiroi tori wa,
Chi ni ochiru to shirinagara, saigo made habataku yo.
Dakara koso yoiyami ni utau no wa, urami no uta janai wa...
"Walter, omae to hahaue ga mibun wo itsuwatte made mamorou to shitamono no kekka ga kore da."
"Denka..."
"Kono baka musume wo haritsuke ni shirou."
"Denka!"
"Naruhodo, sore de kimi wa haritsuke ni sareta wake da ne.
Ichizu na omoi wo tsuranuku no mo kekkou da ga.
Hatashite kare wa, kimi no shi to hikikaete made, hontou ni sore wo nozomu no kana?
Maa ii. Saa, fukushuu geki wo hajimeyou ka."
"Iie. Watashi wa sonna koto wo nozonde nado inai wa.
Hito ni wa sorezore, seoubeki tachiba to, unmei ga aru.
Anata ga ai ni kitekureta. Watashi ni wa sore dake de juubun.
Nee, hontou ni oboeteinai no?
Ima nao, mabayui, ano hibi sae mo..."
("Soreyori watashi, ima totemo dokidoki shiteiru wa!
Datte mori wa, sekai wa, konna ni hiroin desu mono!"
"Kirei na ohana..."
"Wa! Hontou!"
"Tsukete ageru yo"
"Hontou? Kawaiku shite ne~"
"Niau yo."
"Hontou?"
"Mär, zettai, zettai mukae ni kite ne!"
"Aa... yakusoku sa.")
"Mär, sonna ni natte made, yakusoku wo mamotte kureta no ne."
Hikari wo nakushita kimi wo shibaru tsumetai kusari wa
("Oo! Seijou-sama!"
"Nantoma koto de atta ka!"
"Kore naraba sonata no tsumi mo...")
Hikari wo nakushita kimi wo omou futari no aizou
Tori wa sora he shitai wa tsuchi he kami wo uragiri tsuzuketa
Yoru wa akete owari no asa he tsugi no wakare koso eien----
Demo...
Koukai nado shiteinai wa aa kore ga watashi no jinsei
Von Wettin demo Von Sachsen demo nai wa watashi wa Elisabeth
Tada kimi dake wo aishita----
Tada no [Elisabeth]
"Nani yo, Mär. Sakkikara okashii wa yo. Doushichatta no?
Anna onna no iukoto, maniukecha dame yo! Mou wasuremashou!
Fukushuu wa tsuzukenakya ikenai wa. Tatoe nani ga atta toshitemo.
Sore ga watashitachi no sonzai riyuu desho?
Nee, hontou ni wakatteru no, Mär?
Aaa! Mou! Doushite wakatte kurenai no?! Mär no wakarazuya!
Ima wa mou, watashi dake ga anata no Elise nano yo!
Kore made tanoshiku yattekita janai!
Futari de ironna fukushuu wo tetsudatte kita janai!
Kore kara motto tanoshii wa! Sou yo. Sou ni kimatteiru wa.
Anata ni wa watashi ga, watashi ni wa anata ga iru mono!
Kono mama tsuzukeyou yo! Zutto futari de tsuzukeyou yo! Nee!!
Zutto, zuttozuttozutto tsuzukeyou yo!
Kono sekai ga owaru made, uun, kono sekai ga owattemo,
Zutto zutto issho ni iyou yo! Nee, iya, iya yo Mär!
Iya iya iya iya!!!! Onegai, onegai yo Mär! Iyaaaaaaa!!"
"Mou iin da yo. Elise....."
Lời dịch
Phẫn nộ[Zorn]
“Một nhà thờ vắng bóng khách thăm. Một nghệ sĩ violin lang bạt.
Một vị thánh nữ đã dần hoá đá.
Tại sao nàng lại vượt qua ranh giới này?
Nào, thử hát ta nghe...”
Nó đã đến! Thời khắc định mệnh! Nó đã đến! Thời khắc được hẹn trước!
[Es kam! Zeit des schicksals. Es kam!Zeit des Versprechens.]
"Đi thôi, phụ thân cô đang đợi."
Tôi bước từng bước vững vàng trên đôi giày xám
Cảm thấy một làn gió khẽ thổi sau lưng, tôi ngoảnh mặt nhìn một lần duy nhất.
Mùi hương buổi chiều tà thân quen đến lạ kì
Đúng vậy, tôi đã cảm thấy rằng mình được tiếp thêm hy vọng.
Tôi run rẩy một mình với nỗi buồn chỉ ngày một sâu, cố đuổi theo lời hẹn ước đã xa (hẹn ước)
Tại cái kết của chút mong manh, là quãng thời gian hận thù tất yếu; tôi đáp lại bóng tối bằng một nụ hôn
(Ah vẫn trống trải vẫn mơ hồ và méo mó ah thu nhặt tội nghiệt bằng một nụ hôn)
Tới tận giờ tôi vẫn không quên
(Tới tận giờ ta vẫn chưa thể nhớ.)
“Thưa đức ông, tôi đã mang tiểu thư đến.”
“Elisabeth. Tươi tỉnh lên! Vị hôn phu của ngươi đã được định đoạt!
Người đã hứa hôn là Rhein Pfalz.
Hắn quả là một giấc mơ thành hiện thực của một kẻ cô độc như ngươi, không phải sao?”
“Thứ lỗi cho em, anh trai.”
“Ta đã bảo bao nhiêu lần là ngươi phải gọi ta là phụ thân rồi!?”
“Không, thưa anh, em không có ý định kết hôn với ai hết!”
Nếu phải sống cùng tình yêu giả tạo
Thì tôi chẳng thà chết đi cùng sự thật.
Em chỉ mong được thấy lại đoá hồng đôi ta từng hái được
Để vỗ về anh, em trồng nó quanh nấm mộ
Nhưng tới tận phút cuối cùng, chúng cũng chẳng thể nở bừng, phải vậy không…
Con chim trắng trong lồng trót say đắm ánh trăng kia
Dẫu biết sẽ có ngày sa cánh, nó vẫn dang rộng đôi cánh đến phút cuối cùng
Vậy nên điều em hát dưới ánh tà dương này không phải bài ca đầy thù hận…
(“Walter. Ông và mẫu thân đã cố làm giả thân phận này để bảo vệ nó, và đây là cách nó kết thúc.”
“Thưa Đức ông…”
“Hahahaha! Mau đóng đinh con ranh ngu ngốc kia lên thập tự giá.”
“Đức ông!”)
“Ta hiểu rồi. Ra đó là cách nàng bị đóng đinh lên thập tự.
Nàng đã cố hết sức để được là chính mình đến tận phút cuối.
Nhưng liệu chàng trai kia có xứng đáng với ước vọng của nàng?
Sao cũng được. Nào, hãy đã màn bi kịch của sự trả thù được bắt đầu...!”
“Không. Em không muốn làm chuyện đó.
Mọi người đều có hoàn cảnh và số phận phải cam chịu riêng của mình.
Anh đã tới gặp em. Chỉ vậy thôi em cũng thỏa nguyện rồi.
Này, anh thật sự không nhớ sao? Những tháng ngày tới nay vẫn còn ngời sáng.”
“…Em rất vui là đằng khác!
Khi được tới khu rừng này…thế giới thật rộng lớn ha!”
“Một đoá hoa tuyệt đẹp.”
“Wow, quả là vậy.”
“Để anh cài nó lên tóc em.”
“Gì cơ? Làm khéo vào nhé.”
“Nó hợp với em lắm.”
“Thật sao?”
“Mär…anh nhất định sẽ quay về tìm em phải không?”
“Ừ, anh hứa đấy…”
“Mär, quả thực anh đã giữ lời. Thậm chí anh đã tìm tới tận đây...”
Hàng xích lạnh lẽo trói buộc anh, người đã đánh mất ngọn lửa[ánh sáng] của mình
(“Oh, vị thánh nữ vĩ đại!” ”Ra là thật.” “Với điều này, tội lỗi của ngươi sẽ được...”)
Tình yêu và lòng thù hận của hai người phụ nữ đã luôn hướng về anh,
người đã đánh mất tình thương[ánh sáng] cho cái chết.
Chim cất cánh bay tới trời, và tử thi thì lại về với đất, mãi quay lưng lại với Chúa trời.
Bình minh đến trong sớm mai cuối cùng, và lần chia tay tới đã là vĩnh biệt.
Vậy nhưng…
Em vẫn không tiếc hận chút nào, ah ,vì đây là cuộc đời của riêng em
Không phải《Nữ quý tộc》[von Wettin], cũng chẳng phải《con gái người kế nhiệm thứ 7》[von Sachsen],
Em chỉ là 《một người phụ nữ bình thường》[Elisabeth]
Chỉ là một người mãi say đắm mình anh…
Chỉ là một【Elisabeth】…
“Sao thế, Mär, nãy giờ anh xử sự kì lắm. Có chuyện gì à?
Anh đừng có để tâm mấy lời của cô ta! Chỉ cần quên cổ đi thôi!
Chúng ta phải tiếp tục trả thù. Dẫu thế nào đi nữa.
Chẳng phải đó là nguyên do hai ta tồn tại hay sao!?
Này, anh có nghe không đấy, Mär!?”
“Aaaaaaah! Dám mặc khóc thét như vậy! Tại sao anh vẫn không chịu hiểu?! Mär, đồ đầu đất!
Giờ đây, chỉ có mình em là Elise của anh thôi!
Chẳng phải chúng ta đã luôn rất vui vẻ hay sao!?
Chẳng phải ta đã giúp biết bao con người trả thù rồi hay sao!?
Hãy cùng tiếp tục vui vẻ nào. Đúng vậy, mà tất nhiên phải đúng rồi.
Anh có em, và em có anh!
Hãy cùng tiếp tục! Tiếp tục công cuộc này, cả hai chúng ta! Này!!
Hãy tiếp tục công cuộc này tới mãi mãi và mãi mãi!!
Cho tới khi thế giới này kết thúc, không, kể cả sau khi nó kết thúc nữa,
Hãy cùng ở bên nhau mãi mãi nhé! Này, không, không Mär,
Không, đừng,đừng,đừng làm ơn! Làm ơn, em xin anh Mär…khhhôôôônnnggg!!!”
“Ổn rồi mà, Elise…”