言えなかった言の葉 - Ienakatta Kotonoha
Tiêu đề: Những ngôn từ không thể được cất lên
Nguồn bản dịch tiếng Anh: Defade
Link nghe mp3: redmp3 (nhất nút Listen màu xám)
Kanji
(ワタシは「《第三の書庫》」から其の地平線に《意識と呼ばれるモノ》を接続した…
【彼女】には幼子が居た。あらゆる地平に於いて多くの親がそうで在るようだが、其れらに輪を翔けて溺愛と呼ばれる状態に在った。しかし、其の子供は然る事情に依り死んでしまう。その堪え難い《喪失》から目を逸らした女は、骨と化した我が子を抱いたまま陽光の中を彷徨う……。
此の悲劇の結末を左←→右すると予\想される《因子》。ワタシは【彼女】のad921d60486366258809553a3db49a4aを【否定】してみた…
さて。箱の中の猫は、生きているのか? 死んでいるのか? 其れでは、檻の中を覗いてみよう---)
通い始めた《坂道》 まだ肌寒い《潮風》
揺らした《後髪》が あなたの《頭》を撫でる
掛替えのない 温もり背中に 感じながら……
遠ざかる笑顔に手を振りながら 誰もが今日を生きる
もう泣かないわ また春が来る……
通い慣れた《坂道》 微笑むような《木漏れ日》
地栗鼠と《戯れる》 あなたの《頭》を撫でる
掛替えのない 温もり手の平に 感じながら……
失った隙間を埋め合いながら 誰もが明日を生きる
それでも変わらない 愛を求め……
病に倒れた母が逝く… その様を… 父と二人見送った… 長い永い夜…
荒れた冬の海に父も逝き… 亡骸を… 一人見送った……
「けほっけほっ…けほっ…幸せ…」
「大丈夫かい?心配するな、お父さんがいる!」
「くそっ!こんなところで!帰るんだ!娘の所n…」
「大丈夫かい?しっかり。ワシらがついとるから」
空虚な季節の中… 私は閉じていた…
歪な蒼い貝殻のように……
哀しみ 哀しみ 哀しみ 哀しみ 哀しみ 哀しみ 哀しみ 哀しみ 哀しみ 哀しみ 哀しみ 哀しみ 哀しみ 哀しみ 哀しみ 哀しみ 哀しみ 哀しみを…
(哀しみは繰り返す 波の音色に似た調べで )
優しい人達 流す涙
孤独の色に 寄り添えぬまま
「大丈夫かい?」
「しっかりな、ワシらがついとるから!」
「ああ、そうだそうだ!」
「大変だったね!困ったことがあったら、いつでも言って!」
「ああ、ゆっくり元気になればいいのよ」
乾く隙間を彼が舐めた 獣にも似たギラつく眼で
優しい声色 赤い夕陽
滲んでいたけど 全てを許した
「やぁ、君も一人なのかい?
今日の波の音色は哀しみにとても似ている。
哀しいかい?
君の瞳に映る夕陽は本物より美しいよ…」
嗚呼… 燃え上がる花は咲き乱れ
夜の果てに散った…
「ふふ…はははははは…」
二人の---
朝日を裏切り彼が行く… その事を… 誰が… 誰が見送った? 暑い熱い夜…
さよならも言えず残された… 季節の中… 一人… 唯… 一人……
今にして思えば あなたは既に《私の胎内》にいた?
独りじゃない 私の家族 もう二度と喪いたくないっ!
「もう一度信じてみよう!」
あなたが居たから 私は《人生》に
《希望》を見つけて 生きてこれた My Dear
この《灯火》失ったら きっと私
ダメになっちゃう 堪えられない……
「もしもし、先生ですか!?子どもが急病なんですよ!ええ!お願いしますよ!大きな嵐が…先生!」
「???」
「別の先生に当たってみよう」
「そうだ!」
「ええい!」
「しっかりな!」
「頼むぞー!」
「??先生!」
「見せなさい!」
「大変なんですよ、9度も上がって....」
「どうぞ、よろしくたのんまっせ!」
あなたが高熱を出した嵐の夜 本土に電話を掛けてくれたのは
あなたを産むことを頑なまでに 反対してた人達でした
そ し て
嵐の夜なのに小さな漁船うを出して 危険も顧みず助けてくれたこと
その想いに応えてくれたお医者様は
《年齢の割に早くも総白髪だけれど立派なおヒゲがチャーミングな先生》だけでした---
柳の樹皮に解熱作用があるって 識っていたかい?
ほらっ!(笑)
Yuck!
だが、これなら苦くない《最新の医薬品ッ》!
《あの時の魔法のお薬》?
Yes!
それからの私は 先生の《突貫診療所》へ
通う内に 身の回りの お世話を始めた……
ゆらゆら揺らめく
《経営的判断に基づく取捨選択》と
《社会的地位に絡む棚》と
《私的人生領域に及ぶ犠牲度合い》
目の前の《理想だけでは救えない事が多い生命》の天秤
「何の為に この道を選んだ?」
嵐の夜に そう問われた気がした……
「もう一度信じてみよう!」
嗚呼… 海を見つめる《瞳》が時折… 不意に遠くなる…
この人も…胸の奥に…
哀しみを…抱いているんだ……
それは… 私には分かち合えない… 重い荷物なのでしょうか?
「好き」
その一言が言い出せず閉じた… 唇は貝のように……
私の愛した人達はみな 私の前からいなくなった
それでも私は この【第九の現実】と
向き合うことから 逃げ出さないわ
だから もう少しだけ 神様
《本当の勇気を得るまでの猶予\》をください……
(Dear John,
I hope this letter finds you safe and well.
I guess you\'ll be very surprised to get ths letter. I heard that now you live on the ??? island.
How do you live there? I know very well that you have a strong sense of justice
and you\'re gente. I surely believe anybody who lives on the island must be ??? as you.
It\'s been a long, long time since the last time I saw you. I don\'t like to say it but i really
got old while you became a fine doctor.
I write (?) you because I have something to tell you. To be honest with you, I\'d like to tell you
some words that I have got in my head and I haven\'t been able to tell you for a long time.
...)
「先生ー!お手紙が来てまーす!
むむ?差出人は女性?
先生!これは一体どういうご関係のっ…いったぁ!」
「おいおい、気をつけなさい…ああーっ!」
「あっ…うふふ、ふふふ、ふふふ…」
Romaji
What will the words possibly tell the partners, who have different subjectivity.
The unknown lady who was among the "Lost".
She is the "Nein".
Kayoi hajimeta michi mada hadazamui kaze
Yurashita kami ga anata no odeko wo naderu
Kakegae no nai nukumori senaka ni kanjinagara...
Toozakaru egao ni te wo furinagara dare mo ga kyou wo ikiru
Mou nakanai wa mata haru ga kuru...
Kayoi nareta michi hohoemu you na hizashi
Jirisu to asobu anata no otsumo wo naderu
Kakegae no nai nukumori tenohira ni kanjinagara...
Ushinatta sukima wo umeai nagara dare mo ga asu wo ikiru
Soredemo kawaranai ai wo motome...
Yama ni taoreta haha ga yuku... Sono sama wo... Chichi to futari miokutta... Nagai nagai yoru...
Areta fuyu no umi ni chichi mo yuki... Nakigara wo... Hitori miokutta...
"Kehokkeho...keho...shiawase..."
"Daijoubu kai? Shinpai suru na, otou-san ga iru!"
"Kuso! Konna tokoro de! Kaerunda! Musume no tokoro ni..."
"Daijoubu kai? Shikkari. Washira ga tsuitoru kara"
Kuukyo na toki no naka... Watashi wa tojiteita...
Ibitsu na aoi kaigara no you ni...
Kanashimi wa kurikaesu nami no neiro ni nita shirabe de
Yasashii hito-tachi nagasu namida
Kodoku no iro ni yorisoenu mama
"Daijoubu kai?"
"Shikkari na, washira ga tsuitoru kara!"
"Aa, sou da sou da!"
"Taihen datta ne! Komatta koto ga attara, itsudemo itte!"
"Aa, yukkuri genki ni nareba ii no yo"
Kawaku sukima wo kare ga nameta kemono ni mo nita giratsuku me de
Yasashii kowairo akai yuuhi
Nijindeita kedo subete wo yurushita
"Yaa, kimi mo hitori na no kai?
Kyou no nami no neiro wa kanashimi ni totemo niteiru.
Kanashii kai?
Kimi no hitomi ni utsuru yuuhi wa honmono yori utsukushii yo..."
Aa... Moeagaru hana wa sakimidare
Yoru no hate ni chitta...
"Fufu...Hahahahaha..."
Futari no---
Asahi wo uragiri kare ga yuku... Sono koto wo... Dare ga... Dare ga miokutta? Atsui atsui yoru...
Sayonara mo iezu nokosareta... Kisetsu no naka... Hitori... Tada... Hitori...
Ima ni shite omoeba anata wa sude ni koko ni ita?
Hitori ja nai watashi no kazoku mou nidoto ushinaitakunai!
"Mou ichido shinjite miyou!"
Anata ga ita kara watashi wa kurayami ni
Hoshi wo mitsukete ikite koreta My Dear
Kono hikari ushinattara kitto watashi
Dame ni nacchau taerarenai...
"Moshimoshi, sensei desu ka!? Kodomo ga kyuubyou nandesu yo! Ee! Onegaishimasu yo! Ooki na arashi ga...sensei!"
"???"
"Betsu no sensei ni atatte miyou"
"Sou da!"
"Eei!"
"Shikkari na!"
"Tanomu zo-!"
"Shirohige-sensei!"
"Misenasai!"
"Taihen nandesu yo, kyuudo mo agatte..."
"Douzo, yoroshiku tanonnmasse!"
Anata ga takanetsu wo dashita arashi no yoru hondo ni denwa wo kakete kureta no wa
Anata wo umu koto wo kataku na made ni hantai shiteta hito-tachi deshita
So shi te
Arashi no yoru na no ni chiisana gyozen wo dashite kiken mo kaerimizu tasukete kureta koto
Sono omoi ni kotaete kureta o-isha sama wa
Shirohige sensei dake deshita---
Yanagi no juhi ni genetsu sayou ga aru tte shitteita kai?
Hora! (w)
Geh-
Daga, kore nara nigakunai Aspirin!
Aspirin?
Yes!
Now on sale!
Sorekara no watashi wa sensei no moto e
Kayou uchi ni mi no mawari no osewa wo hajimeta...
Yura yura yurameku
BIJINESU to
SUTEITASU to
PURAIBEETO
Me no mae no inochi no tenbin
"Nanno tame ni kono michi wo eranda?"
Arashi no yoru ni sou towareta ki ga shita...
"Mou ichido shinjite miyou!"
Aa... Umi wo mitsumeru me ga tokiori... Fui ni tooku naru...
Kono hito mo...mune no oku ni...
Kanashimi wo...daiteirunda...
Sore wa... Watashi ni wa wakachiaenai... Omoi nimotsu na no deshou ka?
"Suki"
Sono hitokoto ga iidasezu tojita... Kuchibiru wa kai no you ni...
Watashi no aishita hito-tachi wa mina watashi no mae kara inaku natta
Soredemo watashi wa kono sekai to
Mukiau koto kara nigedasanai wa
Dakara mou sukoshi dake kami-sama
Jikan wo kudasai...
The history of medical care is, in another words, the history of war.
Ironically, it will accelerate.
And the ominous steps of world war come so near.
"Sensei-! O-tegami ga kitema-su!
Mumu? Sashidashinin wa josei?
Sensei! Kore wa ittai dou iu go-kankei no...ittaa!"
"Oi oi, ki wo tsukenasai...aaa!"
"Aa...ufufu, fufufu, fufufu..."
Lời dịch
Từ <Tài liệu Thứ ba>, tôi đã thiết lập mối liên hệ giữa <thứ có thể được gọi là ý thức> với chân trời thứ ba…
[Cô ấy] có một đứa con nhỏ. Mặc dù ta có thể nói điều này với khá nhiều gia đình từ vô số các chân trời, nhưng cô ấy có một tình yêu đặc biệt dành cho ngươi con hơn bất kỳ điều gì, tới mức cực hạn. Tuy nhiên, đứa trẻ ấy sẽ chết trong một tình huống nhất định. Cô đã rời mắt khỏi <sự mất mát> không thể chịu đựng nổi ấy và lang thang dưới ánh mặt trời, trên tay bế hài cốt của người con đã chết…
<Nhân tố> được dự đoán sẽ thay đổi kết quả của bi kịch này – Tôi sẽ thử [chối bỏ] ad921d60486366258809553a3db49a4a của [cô ấy].
Vậy nhé. Liệu con mèo trong chiếc hộp còn sống, hay nó đã chết rồi? Hãy để chúng ta nhòm vô chiếc lồng ấy tí chút …
Bao ngôn từ liệu có thể nói với người bạn đời có chủ ý khác biệt ấy điều gì?
Một quý cô vô danh, người đang ở giữa Lost.
Cô ấy là Nein.
Dạo bước trên <con đường dốc> xa lạ, mẹ cảm nhận <gió biển> trên làn da
<Dải tóc> mẹ khẽ lay trong gió, dịu dàng mơn trớn <vầng trán> con
Và mẹ thả mình vào khoảng khắc với hơi ấm quí giá đọng trên lưng…
Họ vẫy tay và mỉm cười từ đằng xa, mọi người đều trải hết một ngày nay,
Mẹ sẽ không khóc nữa đâu, vì mùa xuân lại sắp đến rồi…
Dạo bước trên <con đường dốc> xa lạ, mẹ cảm nhận nụ cười dịu dàng của <ánh mặt trời chảy qua kẽ lá>[ánh sáng]
Con đang <đùa vui> cùng bầy sóc, để rồi mẹ chậm rãi xoa <đầu> con
Và mẹ thả mình vào khoảng khắc với hơi ấm quí giá đọng trên tay…
Đong đầy nhưng lỗ hổng mất mát xung quanh họ, mọi người đều trải hết một ngày mai,
Chưa từng thay đổi mà mãi hướng về tình thương
Tôi đã chứng kiến người mẹ đau ốm của mình qua đời…
cùng với cha…đó là một đêm thật dài, dài như vĩnh cửu…
(“Đừng lo. Cha sẽ ở đây vì con.”)
Và rồi cha tôi ra đi giữa lòng biển động ngày đông…Tôi đã ngắm nhìn thi thể của ông…đơn độc…
(“Chết tiệt, tôi không thể kết thúc ở đây! Tôi phải quay lại…con gái tôi!”
“Cháu ổn không? Đừng lo. Ta sẽ ở bên vì cháu.”)
Ngay giữa bao mùa trống rỗng…tôi đã khép mình lại…
Như chiếc vỏ ốc biển xanh lơ, méo mó…
Buồn thương tự thân lặp lại, dệt lên bao giai điệu như hàng sóng vỗ.
Những con người tốt bụng rơi nước mắt vì tôi
(“Cháu ổn chứ?” “Gượm đã nào, bọn bác đều ở đây vì cháu.” )
Nhưng họ đâu thể sẻ chia với tôi sắc màu cô độc
(“Nếu cháu có gặp chuyện gì, cứ tới tìm bác.””Từ từ thôi cháu.”)
Anh tới và liếm lên lỗ hổng mất mát khô héo này, với con mắt đong đầy khát vọng thú vật
(“Này đằng ấy. Vậy em cũng cô đơn, hử?” “Thanh âm của làn sóng buổi khuya nghe thật giống với nỗi buồn…”)
Một giọng nói dịu dàng đồng hành cùng buổi tà dương huyết dụ
(“Em đang buồn? Buổi hoàng hôn trong mắt em trông còn đẹp hơn quang cảnh thật ngoài kia.”)
Đôi mắt này ướt đẫm lệ rơi nhưng, tôi đã kể hết mọi sự với anh ấy.
Ah… một đoá hoa chạm tới ngày nở rộ trong hào quang
Và úa tàn khi đêm đen kết thúc…
Anh quay lưng đi-
Vào sớm mai chói loà của chúng tôi, anh đã bỏ đi…và ai…ai đã chứng kiến anh ấy ra đi vậy?
Sau một đêm đắm say và nồng nhiệt…
Tôi đã bị bỏ lại mà chẳng kịp buông lời vĩnh biệt…giữa mùa đơn côi của mình…chỉ mình tôi…đơn độc…
Giờ nghĩ lại thì, hồi đó con đã ở ngay <trong tử cung của mẹ>[đây] rồi nhỉ?
Mẹ không cô đơn – con là gia đình của mẹ, và mẹ đâu muốn phải mất thêm bất kỳ ai nữa!
(“Mình sẽ cố vững tin, một lần nữa!”)
Nhờ có con,giữa <cuộc đời mình>[màn đêm]
Mẹ đã có thể tìm thấy <hy vọng>[vì tinh tú], và đó là cách mẹ sống được tới tận giờ, my dear
Nếu có lúc tôi đánh mất <tia sáng> này thì chắc chắn tôi sẽ vụn vỡ
Tôi vốn không thể chịu nổi thêm nữa rồi…
Cái đêm khi con quằn quại trong cơn sốt dữ, họ gọi điện về đất liền cầu giúp đỡ
(“Xin chào? Phải bác sĩ đấy không? Có một đứa trẻ đổ bệnh ở đây ! ….làm ơn, tôi xin ngài!”)
Cùng là những người đã quyết liệt phản đối ý nguyện sinh hạ con của ta trước đây
( “Chết tiệt, mình phải kiếm một bác sĩ khác!”)
Và rồi
Dẫu đó là một đêm giông tố, họ đã mang tới một chiếc thuyền đánh cá nhỏ để giúp đỡ ta, không màng nguy hiểm
(“Bám chặt vào!”)
Và vị bác sĩ duy nhất đáp lại lời khẩn cầu của ta
(“Làm ơn đi, bác sĩ!” “Cho tôi xem đứa nhỏ nào!” “Lại sốt thêm 9 độ nữa rồi!”)
Là <một bác sĩ có mái tóc bạc chẳng hợp với tuổi, nhưng đồng thời cũng có một bộ râu bảnh bao và quyết rũ>
[một bác sĩ có bộ râu bạc]-
“Cô có biết vỏ liễu có thể giúp hạ sốt không?
Đã rõ!”
“Yuck!” “Hahaha!”
“Nhưng món này là <loại thuốc mới nhất>[aspirin], lại không đắng một chút nào!”
“<Thứ thuốc thần kỳ ngày trước>[aspirin]?”
“Phải!”
HIỆN ĐANG BÁN
Kể từ đó, tôi bắt đầu thường xuyên ghé qua <trạm y tế tạm thời> của bác sĩ
Và giúp việc bên anh ấy…
Cán cân chao đảo và dao động giữa
<những quyết định mang tính kinh tế>[công việc] và
<gánh nặng không thể tránh khỏi của địa vị xã hội>[địa vị] và
<số lượng mình đã hy sinh từ cuộc sống riêng tư>[chuyện cá nhân]
Trên sự cân bằng của <những mạng sống không thể chỉ được cứu bằng lý tưởng>[sự sống] trước mắt tôi
“Vì lẽ gì mà tôi lựa chọn con đường này?”
Tôi nghe thấy câu hỏi ấy trong tâm trí giữa một đêm giông tố…
(“Mình sẽ cố vững tin, một lần nữa!”)
Ah… <đôi mắt> của anh ấy đăm đăm nhìn biển khơi…đôi lúc lại trôi dạt tới miền xa…
Vậy là cả anh cũng vậy…
Giấu kín sầu thương trong tim mình…
Phải chăng đó là một gánh nặng quá lớn…để có thể sẻ chia với tôi?
“Em yêu anh”
Tôi đâu thể khiến bản thân thốt ra bao từ ấy…đành chỉ giữ bờ môi này câm như hến…
Mọi người tôi yêu thương đều đã bỏ tôi đi
Nhưng kể cả thế, tôi cũng chẳng tháo chạy khỏi <Thực tại Thứ chín>[thế giới này]
Tôi sẽ đối mặt với nó
Nên làm ơn, hỡi Chúa, hãy trao con thêm chút <thời gian để gom lấy sự can đảm thực thụ>[thời gian]…
Lịch sử của y khoa, nói cách khác, chính là lịch sử của chiến tranh.
Trớ trêu thay, nó sẽ còn tăng tốc.
Bước chân tai hại của chiến tranh đã tiến tới thật gần.
(“Bác sĩ ơi! Có thư cho anh này! Là từ một phụ nữ…? Wow, mối quan hệ này là sa- ouch!”
“Này này, cẩn thận đấy! …..ah!”)
Gửi John,
Em mong lá thư này sẽ đến tay anh an toàn và tốt đẹp.
Em đoán anh sẽ rất ngạc nhiên khi nhận thư. Em nghe nói hiện anh đang sống trên một hòn đảo tách biệt. Anh sống ngoài đó thế nào? Em rất hiểu rằng anh có một tư tưởng về lẽ phải rất vững chắc và anh cũng rất dịu dàng, nên em hoàn toàn chắc chắn rằng mọi người trên đảo đều tin tưởng cả vào anh. Đã một thời gian dài, thật dài kể từ lần cuối em gặp anh. Em không thích nói thế này nhưng em đã thật sự già đi trong khi anh dần trở thành một bác sĩ giỏi.
Em viết cho anh vì em có đôi điều muốn nói. Thành thật với anh, em muốn nói vài lời mà mình đã giữ trong tim và trước đây chưa thể giãi bày với anh.
Có phải anh hơi khắc khe với bản thân vì một số ký ức cũ vẫn còn…