名もなき女の詩 - Namonaki Onna No Uta
Tiêu đề: Vần thơ của người phụ nữ vô danh
Nguồn bản dịch tiếng Anh: Defade
Link nghe mp3: redmp3 (nhất nút Listen màu xám)
Kanji
(ワタシは「《第一の書庫》」から其の地平線に《意識と呼ばれるモノ》を接続した…
此の書庫には既にある種の改竄が認められた。【彼】と【彼女】は恋人と呼ばれる関係に在った。やがて、《歴史》的な戦争によって引き裂かれた二人。男は死んだと勘違いした恋人への想い故に、時の権力者の怒りを買い処刑され、女は生きていると妄信し男を捜し廻った結果、無理が祟り失明しまう……。
此の悲劇の結末を左←→右すると予\想される《因子》。ワタシは【彼】のad921d60486366258809553a3db49a4aと【彼女】のad921d60486366258809553a3db49a4aを【否定】してみた…
さて。箱の中の猫は、生きているのか?死んでいるのか?其れでは、檻の中を覗いてみよう---)
通り過ぎた遥かな灯が 落とした影に花は移ろい
乾いた風が 撫でた女の肌に 深い皺を刻む
嗚呼… 朱い空を征く 白い旅鳥よ
お前は【辿りつくべき場所】を知っているのかい?
嗚呼… 連れて行っておくれ 置いていかないで
声に出来ない声
遠ざかる《風景》に 手を伸ばした【第九の現実】に
確かなものなど何ひとつ無く
逃げ込んだ 儚い《幻想》 舞い散る花びらの中
笑う貴方 と 私 と 二人の……
「旅の詩人Ballad(バラッド)よ。
今宵その方の謁見を許すは他でもない。
陛下の即位10年を祝し、祝いの詩を捧げるがいい…」
追憶に揺れる可憐なる其の《朽花》に、
咲き誇る薔薇は永遠に届かない……
「Ballad!その方無礼であるぞ!」
「ほほう」
然れど… 然れど… 唯… 一輪…
この世の… 常ならざる… 薔薇がある!
「続きがあったのか…」
「んふふふふ…そうきたか!」
冬枯れの世界を常春が如くに、
照らし賜う美は誰ぞ?
其れぞ、我らが女王陛下!!!
「オーホッホッホッホッホ…!」
わぁー、粉挽き屋の旦那に聞いたんスけど、
うちの親方がモテなさ過ぎて、
とち狂って遂に女かどわかして来たってマジっスか?
「馬鹿野郎!」
「ふわぁー…」
って、ヤッベ。マジだッ!?
おぉ、気が付いたかい?
アンタ、この水車小屋の近くの森で倒れていたところをよ、ここに運び込んだのさ
でスよねぇ~!
やぶ医者の奴の話しでは…
過労と栄養不足だろうってさ…
このままじゃ… 危なかった… だろうってさ… だが…
《命の恩人》は笑って何か取り出した
俺は笑ってアレを取り出した
あなた、本当にツいてたな。さぁ、遠慮はいらねぇ。どんどん食えよ。
パンなら売るほどあるんだ!って!
まぁ、パン屋っスからねぇ!
いい食べっぷりだなぁ、姉さん!
Tres bon!
そんな経緯で… 一命を取り留めた私だったが…
ある心境の変化に戸惑い… 愕然とした後…
不思議と前向きに… 生まれ変わったような気持ちで…
暫し… パン屋さんのお仕事を… 手伝うことにしたのであった……
パン屋の朝は本気でヤバイぜッ!
鶏 < 太陽 < 早起きで生地を
捏る → 捏る → 捏る → 寝るZzz…
「ぐー…」
「Luna(ルーナ)…」
ウチのパンは生地がウマイぜッ!
麦の種類 → 粉の挽き方 → 水に至るまで
拘る → 拘る → 拘る → 割る
「きゃっ!」
「新入り!」
風土の関係で 我が国の小麦は
他国の様には ふっくら膨らまないけど
外はパッリパリ 中はモッチモチ
工夫次第じゃ まだまだ美味しくなる!?
ウチのパンで皆の腹をパンパンにしてやるぜッ!!!
「パン!パン!パンでパンパン! パン!パン!パンでパンパン!
パン!パン!パンでパンパン! パン!パン!パンでパンパン!」
焼き上げ時の指示はムズいぜッ!
長くてもX 短くてもX 石 と睨めっこ
様子見 → 様子見 → 様子見 → 炭
口は悪いが 腕は悪くない
顔も悪いが それは放っとけよ!
場所は帝都パリ 美味しさは論の勿
Boulangerie De Besson
ウチのパンでお前の腹もパンパンにしてやるぜッ!!!
「パン!パン!パンでパンパン! パン!パン!パンでパンパン!
パン!パン!パンでパンパン! パン!パン!パンでパンパン!
パン!パン!パンでパンパン! パンパパパンパンパンッ!!Hey!!!」
逢う方なき影 追う日々の 光を見失い
傷を負う程に 老う事に 疲れたのかも 知れなかった……
倒れる以前の… 私ならきっと…
這ってでも旅を… 続けたのでしょうね…
《挫けそうな心を励ましてくれる存在》でもあれば違ったの?
薄情な女ね けれど……
人並みの《幸福》を 願ってはいけませんか?
《苦難》を乗り越え 咲くのが《花の命》だもの
もし此れが借り物の《物語》だとしても
《傍で愛してくれる人の笑顔》を浴びて散りたい……
「パンー、えーパンはいらんかねー!
マダムの肌のように外はカリッカリ…じゃなくて、中はモッチモチだよー!」
「あぁら、それじゃあ、一つ頂こうかしら?」
「毎度ありー!」
「おお、腹が減ったのか?パンパンにしてやろうか?」
「もう、パンはまだ早いわよ」
「早いかあ?ははは…」
「ふふふ…もう…」
Noone who lives in the coming ages will know the name of the lady.
「めでたし…めでたし…」
Romaji
What does the poet rely on in dark?
The unknown lady who remained unrecognized in the "Chronicle".
She is the "Nein".
Toorisugita haruka na hi ga otoshita kage ni hana wa utsuroi
Kawaita kaze ga nadeta onna no hada ni fukai shiwa wo kizamu
Aa...akai sora wo yuku shiroi tabidori yo
Omae wa "Tadoritsukubeki basho" wo shitteiru no kai?
Aa...tsurete itte okure oite ikanai de
Koe ni dekinai koe
Toozakaru hikari ni te wo nobashita yami ni
Tashika na mono nado nani hitotsu naku
Nigekonda hakanai yume maichiru hanabira no naka
Warau anata to watashi to futari no...
"Tabi no shijin Ballad yo.
Koyoi sono hou no ekken wo yurusu wa hoka demo nai.
Heika no sokui juunen wo shukushi, iwai no uta wo sasageru ga ii..."
Tsuioku ni yureru karen naru sono hana ni,
sakihokoru bara wa towa ni todokanai...
"Ballad! Sono hou muri de aru zo!"
"Hohou"
Saredo... Saredo... Tada... Ichirin...
Kono yo no... tsune narazaru... bara ga aru!
"Tsuzuki ga atta no ka..."
"nfufufufu...sou kita ka!"
Fuyugare no sekai wo yokoharu ga gotoku ni,
terashi tamau bi wa dare zo?
Sore zo, warera ga joou heika!!!
"Ohohohohoho...!"
The man put his heart into self defense, and had a long life.
But, his artistic soul died.
What would people from coming ages evaluate?
What was the fame he really wanted to defend?
Waa, konabikiya no danna ni kiitan'su kedo,
uchi no oyakata ga motenasa sugite,
tochikurutte tsui ni onna kadowakashite kitatte maji ssu ka?
"Baka yarou!"
"Fuwa-"
tte, yabbe. Maji da!?
Oo, ki ga tsuita kai?
Anta, kono suishago-ya no chikaku no mori de taoreteita tokoro wo yo, koko ni hakobikonda no sa
Desu yo nee~!
Yabu-isha no yatsu no hanashi de wa...
Karou to eiyoubusoku darou tte sa...
Kono mama ja... Abunakatta... darou tte sa... Daga...
Kare wa waratte nanika toridashita
Ore wa waratte are wo toridashita
Anata, hontou ni tsuiteta na. Saa, enryo wa iranee. Dondon kue yo.
Pan nara uru hodo aru'nda! tte!
Maa, pan-ya ssu kara nee!
Ii tabeppuri da naa, nee-san!
Trés bon!
Sonna ikisatsu de... Ichimei wo toritometa watashi datta ga...
Aru shinkyou no henka ni tomadoi... Gakuzen to shita nochi...
Fushigi to maemuki ni... Umarekawatta you na kimochi de...
Shibashi... Pan-ya san no o-shigoto wo... Tetsudau koto ni shita no de atta...
Pan-ya no asa wa maji de yabai ze!
Niwatori yori taiyou yori hayaoki de kiji wo
Koneru → Koneru → Koneru → Neru Zzz...
"Ghh..."
"Luna..."
Uchi no pan wa kiji ga umai ze!
Mugi no shurui → Kona no hikikata → Mizu ni itaru made
Kodawaru → Kodawaru → Kodawaru → Waru
"Gyaa!"
"Shiniri!"
Fuudo no kankei de waga kuni no komugi wa
Takoku no you ni wa fukkura fukuramanai kedo
Soto wa parri pari naka wa mocchi mochi
Kufuu shidai ja mada mada umaku naru!?
Uchi no pan de minna no hara wo PAN PAN ni shite yaru ze!!!
"Pan! Pan! Pan de pan pan! Pan! Pan! Pan de pan pan!
Pan! Pan! Pan de pan pan! Pan! Pan! Pan de pan pan!"
Yakiage toki no shiji wa muzui ze!
Nagakute mo dame mijikakute mo dame ishigama to niramekko
Yousumi → Yousumi → Yousumi → Sumi
Kuchi wa warui ga ude wa warukunai
Kao mo warui ga sore wa hottoke yo!
Basho wa teito PARI umasa wa ron no mochi
Oyagata no debeso no kanban ga mejirushi
Uchi no pan de omae no hara mo PAN PAN ni shite yaru ze!!!
"Pan! Pan! Pan de pan pan! Pan! Pan! Pan de pan pan!
Pan! Pan! Pan de pan pan! Pan! Pan! Pan de pan pan!
Pan! Pan! Pan de pan pan! Pan! Pan! Pan de pan pan!! Hey!!!"
Aukatanaki kage ou hibi no hikari wo miushinai
Kizu wo ou hodo ni rou koto ni tsukareta no kamo shirenakatta...
Taoreru izen no... Watashi nara kitto...
Hatte demo tabi wo... Tsuzuketa no deshou ne...
Kuchizusamu uta demo areba chigatta no?
Hakujou na onna ne keredo...
Hitonami no shiawase wo negatte wa ikemasenka?
Fuyu wo norikoe saku no ga onna da mono
Moshi kore ga karimono no jinsei da to shite mo
Haru no hikari wo abite chiritai...
"Pan-, ee, pan wa iranka ne-!
Madame no hada no you ni soto wa karikkari...ja nakute, naka wa mocchi mochi da yo-!"
"Aara, sore jaa, hitotsu itadakou kashira?"
"Maido ari-!"
"Oo, hara ga hetta no ka?" PAN PAN ni shite yarou ka?"
"Mou, pan wa mada hayai wa yo"
"Hayai kaa? Hahaha..."
"Fufufu...mou..."
Noone who lives in the coming ages will know the name of the lady.
"Medetashi...Medetashi..."
Lời dịch
Từ <Tài liệu Đầu tiên>, tôi đã thiết lập mối liên hệ giữa <thứ có thể được gọi là ý thức> với chân trời thứ nhất…
Tài liệu này đã chấp thuận một số thay đổi nhất định rồi.
[Anh ấy] và [cô ấy] đã ở trong một mối quan hệ lãng mạn. Sau cùng thì họ cũng sẽ bị chia ly bởi một trận chiến <lịch sử>. Với những cảm xúc mà anh ấy dành cho người yêu, người mà anh tin rằng đã chết, anh đã trút cơn phẫn nộ của kẻ thộng trị lên mình và rồi nhanh chóng bị hành hình. Người phụ nữ thì không mảy may nghi ngờ việc anh ấy còn sống và mãi kiếm tìm; sau cùng thì chuyến bộ hành đã đặt gánh nặng lên cô và cướp mất của cô thị giác…
<Nhân tố> được dự đoán sẽ thay đổi kết quả của bi kịch này – Tôi sẽ thử [chối bỏ] ad921d60486366258809553a3db49a4a của [anh ấy] và [cô ấy] ad921d60486366258809553a3db49a4a.
Vậy nhé. Liệu con mèo trong chiếc hộp còn sống, hay nó đã chết rồi? Hãy để chúng ta nhòm vô chiếc lồng ấy tí chút…
Một bài thơ thật sự có ý nghĩa như thế nào với cô ấy?
Một quý cô vô danh không được biết đến trong Biên niên sử[Chronicle].
Cô ấy là Nein.
Bao tia sáng từ chốn xa khẽ lướt qua, rải bóng tối lên những đoá hoa đã dần phai nhạt
Làn gió hanh khô dịu dàng mơn trớn, khắc lên vô số vết nhăn trên làn da người thiếu phụ.
Ah…loài chim trắng sải cánh bay giữa vòm trời rực đỏ
Mi có hay [đích đến mà mình cần chạm tới]?
“Ah…xin hãy mang ta theo với; đừng bỏ ta lại sau lưng…”
Tôi nuốt ngược bao ngôn từ vô thanh vô sắc.
Giữa <quang cảnh>[ánh sáng] dần nhạt phai, hay Thực tại Thứ chín[màn đêm] nơi tôi vươn tay tới
Chẳng còn gì tôi có thể chắc chắn
Tôi tạm ẩn mình giữa <ảo ảnh>[cơn mộng] phù du; được vây quanh bởi bao cánh hoa tàn
Chàng đã mỉm cười với tôi, và với…của chúng ta…
(“Tới đây, thi sĩ Ballad.
Ngươi đã có cái ân được tiếp kiến
...nên hãy sáng tác một thi phẩm để kỷ niệm 10 năm ngày đăng quang của Nữ hoàng.”)
Một <đoá hoá đã héo tàn> khẽ lay động trong dòng hồi tưởng
Là tạo vật mà không đóa hồng nở rộ nào có thể sánh bằng…
(“Thật láo xược!”)
Dẫu có vậy…dẫu có vậy…ta vẫn có một …
(“Khoan…vẫn còn tiếp!”)
Một bông hồng dường như không thuộc về cõi trần này!
(“Thần hiểu rồi…ra ý hắn là vậy!”)
Sắc đẹp của ai đã bừng sáng giữa thế giới suy tàn của mùa đông,
Và soi tỏ thế gian trong ngày xuân vĩnh cửu?
(“Thế giới!” “Bừng sáng!”)
\Không ai khác mà chính là Người, Nữ hoàng của chúng ta!/
Người đàn ông đã quyết định bảo vệ bản thân và có một cuộc đời thật dài,
nhưng tâm hồn nghệ sĩ của chàng đã chết.
Bao con người của thời đại tới sẽ bình phẩm điều gì?
Và chàng thật sự muốn bảo vệ thứ danh tiết nào?
“Woah, tôi mới hay tin từ thằng bạn ở xưởng bột,
Nhưng ông chủ của tôi đâu có vẻ gì là có duyên với phụ nữ.
Và điều đó đã khiến ông nghĩ quẩn mà đánh ngất rồi bắt cóc một cô nàng nào đó, phải vậy không?”
“…khỉ thật, thiệt đó hả!?”
“Oh, cô tỉnh rồi đó hả!”
Tôi thấy cô ngất xỉu cạnh bìa rừng gần chỗ cối xay nước, nên đã mang cô về tận đây.
“Ai mà ngờ được chứ~!”
“Theo như gã bác sĩ lang băm đó nói, đây là do cô vừa kiệt sức và vừa đói lả đi…
Với lại tính mạng của cô sẽ bị đe doạ nếu cứ để mặc như thế, cơ mà…”
<Vị ân nhân>[Anh ấy] bật cười và lấy thứ đó ra /Tôi bật cười và lấy thứ đó ra
“Biết gì chưa, cô may lắm nhé! Đến đây, không cần khách sáo đâu!
Cứ ăn đi! Ta đã có đủ số bánh mỳ để bán rồi!” ảnh bảo vầy
“Ờ thì đây là tiệm bánh cơ mà.”
“Haha! Hẳn là cô thích nó lắm nhỉ, cô gái!”
“Trés bon!”(Ngon quá!)
-Và đó là cách tôi được trao một cơ hội nữa trong đời…
Mặc dù ban đầu tôi đã trải nghiệm cảm giác bối rối và bất ngờ trước những thay đổi trong tim…
Vì lí do nào đó tôi cảm thấy rất lạc quan…gần như là mình vừa được tái sinh lần nữa vậy...
Tôi đã quyết rằng sẽ giúp việc tại tiệm bánh một thời gian….
Sáng sớm tại tiệm bánh chẳng có gì để mà khinh đâu!
Tôi cần phải dậy sớm hơn cả tụi gà trống; hơn cả vầng thái dương
Để nhào bột -> để nhào bột -> để nhào bột -> để ngủ…zzz
(“Luna…”)
Bánh mỳ của chúng tôi được làm từ loại bột chất lượng cao!
Loại gạo mà chúng tôi dùng -> cái cách chúng tôi trộn bột -> và ngay cả nguồn nước
Chú trọng đến từng chi tiết sẽ khiến chúng thật tuyệt vời -> thật tuyệt vời -> thật tuyệt vời -> …hoặc vỡ nát hết cả!
(”Kyah!” “Lính mới!”)
Vì đặc trưng khí hậu, bột mỳ sản xuất ở nước ta
Không thể nở to như tại các nước khác nhưng
Chúng lại giòn ở vỏ và mịn bên trong
Đủ để trở lên ngon lành với những sắp đặt đúng đắn!
Chúng ta sẽ đong đầy dạ dày mọi người bằng bánh mỳ hảo hạng!
Thật khó để biết khi nào một chiếc bánh vừa chín!
Bạn đâu thể đợi quá lâu, hay quá ít; một cuộc đọ mắt cùng chiếc lò nướng!
Nhìn tiếp đi -> Nhìn tiếp đi -> Nhìn tiếp đi -> …nó cháy đen rồi!
Miệng lưỡi tuy vụng về, nhưng tay nghề lại không tệ chút nào.
Anh ấy trông cũng hơi đáng sợ nữa, nhưng… “Để tôi yên chút coi!”
Toạ lạc tại thủ đô Paris, sự ngon miệng là tất cả những gì cần đảm bảo!
Nhớ để tâm tới mọi thông báo từ ông chủ rốn lồi!
Chúng tôi sẽ đong đầy dạ dày mọi người bằng bánh mỳ hảo hạng!
Có những ngày tôi từng cố đuổi theo một bóng hình không thể nào gặp lại,
Có lẽ tôi đã giản đơn mỏi mệt khi dần già đi cùng vết thương lòng
Và lạc mất chúng rồi…
Nếu khi đó không gục ngã…thì tôi chắc hẳn sẽ
Tiếp tục chuyến bộ hành, dẫu có phải bò lết bằng cả tứ chi…
Liệu chuyện có khác đi nếu tôi có <một thứ gì để khích lệ bản thân, kẻ đánh mất con tim >
[một giai điệu để ngâm nga]?
Tôi quả là một người thiếu phụ lạnh lùng, vậy nhưng…
Phải chăng việc ngày ngày khát cầu <hạnh phúc> lại sai trái hay sao?
<Những đoá hoa>[Người phụ nữ] xứng đáng được nở bừng sau từng ấy <những gian truân>[ngày đông]
Và dẫu cho <câu chuyện>[cuộc đời] này không phải của riêng tôi
Tôi vẫn muốn được héo tàn giữa <nụ cười của người yêu thương tôi, vốn kề cận ngay bên>[tia sáng đầu xuân]…
Sẽ không một ai sống trong thời đại sắp tới biết đến tên của người phụ nữ ấy.
(“Bánh mỳ! Bánh mỳ đây! Quý cô, nó hệt như làn da của cô vậy, giòn ở vỏ- Ý cháu là, rất mềm và mịn màng đó!”
“Trời ạ~ Tôi đoán là sẽ mua cho cậu một chiếc, đây.”
“Cảm ơn vì đã chiếu cố!”
“Đói không? Mau ăn cho đầy bụng đi!”
“Quỷ sứ, bánh đã làm xong đâu.”
“Chưa à?”
“Mình thật là.”)
(”Tuyệt vời...Thật tuyệt vời…”)